Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 176:Chương 176

Cập nhật lúc: 2025-10-06 06:55:24
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

Thấy Tôn Chính ngất , Tôn Phương Nương và Úc Kim đều vô cùng lo lắng.

Úc Ly qua, lập tức nắm tay bé, truyền nốt tia dị năng cuối cùng của cho . Vừa nàng chỉ truyền một ít cho Úc đại cô, vốn định giữ một chút cho bản phòng trường hợp dị năng cạn kiệt sẽ mệt mỏi và đói lả. Việc đúng là tiện lợi cho việc cứu .

Ngay khi dị năng tiêu hao hết, một cơn mệt mỏi ập đến nhanh, bụng nàng cũng đói cồn cào. Úc Ly để lộ vẻ gì mặt, với hai cô gái đang hoảng loạn: “Được , chúng đưa họ tiệm t.h.u.ố.c ở huyện thành .”

Nghe lời , hai như tiếp thêm sức mạnh, vội vàng gật đầu.

Úc Ly với Tôn Phương Nương: “ Em thu xếp ít quần áo .”

Tôn Phương Nương thoạt tiên ngơ ngác nàng, đó hiểu điều gì, sắc mặt khẽ biến, vội vàng đáp lời chạy phòng thu dọn.

Úc Kim cũng là thông minh, chị liền lập tức hiểu rõ.

Nàng hỏi: “Chị  cả, chị để họ trốn nợ ở huyện thành ?”

Tôn Đại Điền vẫn còn thiếu nợ sòng bạc. Nếu trả, sòng bạc sẽ c.h.ặ.t t.a.y . Úc Kim thì thầm, sòng bạc chặt thì cứ chặt, chẳng ai thèm lo lắng cho . Chỉ sợ sòng bạc chỉ dùng chiêu đó để uy h.i.ế.p Tôn Đại Điền trả tiền, và cuối cùng chịu khổ vẫn là vợ con .

Có những kẻ cờ b.ạ.c vì trả nợ mà dám bán vợ, bán con gái. Sòng bạc cũng chẳng hạng dễ đối phó, c.h.ặ.t t.a.y Tôn Đại Điền thì lợi lộc gì? Thứ họ là lợi ích thực tế, như tiền bạc, hoặc con gái của Tôn Đại Điền. Một cô gái trẻ trung, xinh , chồng là vô cùng giá trị.

Dù họ giải quyết Tôn Đại Điền chăng nữa, chừng nào còn thiếu nợ sòng bạc, tình cảnh của con Úc đại cô vẫn sẽ khá hơn. Dù thế nào nữa, món nợ cờ b.ạ.c năm mươi lượng thể nào giúp trả .

Không kể Úc Ly vốn tình cảm gì với nhà họ Tôn, ngay cả Úc Kim khi đến đây cũng hề nghĩ đến việc cho họ vay tiền.

Nếu con Úc đại cô rời khỏi thôn, trốn lên huyện thành, của sòng bạc chắc chắn sẽ ngờ tới. Hơn nữa, sòng bạc cũng mặt vợ con Tôn Đại Điền, nên cần lo lắng họ nhận khi ở huyện thành.

Úc Ly khẽ "ừm" một tiếng, cúi lưng nhắc Tôn Đại Điền đang bất tỉnh mặt đất lên kéo trong phòng.

Úc Kim đỡ Tôn Chính đang hôn mê, thấy chị kéo Tôn Đại Điền phòng thì bĩu môi. Nếu sợ khi họ , hàng xóm lo lắng sẽ đến nhà họ Tôn xem xét tình hình, phát hiện Tôn Đại Điền đó mà báo quan, thì họ chẳng thèm để ý đến , cứ mặc ngoài sân .

Một lát , Úc Ly bước , bế Úc đại cô đang hôn mê. Tôn Phương Nương cũng cầm một cái tay nải, vội vàng theo.

Úc Kim với Tôn Phương Nương: “Cô thương , để  em cõng Chính ca nhi .”

Tôn Phương Nương chút do dự, nhưng thấy sắc mặt khó coi của Tôn Chính, nàng chần chừ nữa, giúp Úc Kim đưa em trai lên lưng. Úc Kim từ nhỏ việc nên sức lực hề nhỏ, hơn nữa Tôn Chính còn nhỏ tuổi và quá gầy gò nên cũng nặng lắm, nàng thể cõng .

Ba cùng rời khỏi nhà họ Tôn.

Lúc , Tôn Phương Nương đầu thoáng qua căn nhà , đó khóa cổng . Như , cho dù hàng xóm lo lắng cũng sẽ tự tiện xem.

Ba đến bến đò,  chú Vương đợi sẵn ở đó. Ánh trăng mờ ảo, mặt sông lấp lánh sóng nước, thuyền treo một chiếc đèn, đủ để nhận vị trí.

Thấy họ tới, ông lái đò Vương thở phào nhẹ nhõm, : “Các cô mau lên thuyền.” Ông đợi hơn hai khắc ( 30 phút). Nếu tin tưởng cách của chị em Úc Ly, ông nghĩ là họ thuyền nữa.

Khi phát hiện họ còn cõng , ông kinh ngạc, vội hỏi chuyện gì xảy .

“Họ thương.” Úc Ly , “Phiền chú đưa chúng cháu đến huyện thành.”

 Chú Vương liền nàng đưa đến tiệm t.h.u.ố.c ở huyện thành. Một tay chèo thuyền về phía huyện thành, một tay dò hỏi tình hình của họ.

“Không lắm.” Úc Kim mặt nặng trịch, “Bị thương nặng, họ hôn mê cả ngày .” Nàng cố ý quá lên cho nghiêm trọng.

Kỳ thực, nếu Úc Ly truyền cho họ một tia sinh mệnh dị năng, tình huống của họ chắc chắn là vô cùng nghiêm trọng, hậu quả dám tưởng tượng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-176chuong-176.html.]

Chú Vương khỏi thở dài, cảm thấy tên Tôn Đại Điền quả thật tạo nghiệt. Không cần hỏi cũng , hai con chắc chắn là Tôn Đại Điền đánh. Lần quá nghiêm trọng, đ.á.n.h vợ con nông nỗi , quả thực là súc sinh.

Không khí thuyền nặng nề, ai chuyện. Ông lái đò Vương tính mạng con là quan trọng, liền tăng tốc độ. Chưa đầy một canh giờ đến huyện thành.

Lúc xuống thuyền, Úc Ly trả thêm tiền cho ông lái đò Vương, cảm ơn ông chịu khó chờ đợi và đưa họ trong đêm khuya.

Ông lái đò Vương hỏi: “Khi nào các cháu về? Có cần đưa về thôn ?”

“Không cần ạ.” Úc Ly , “Chú Vương về nghỉ , chúng cháu khi nào mới xong việc.”

 Chú Vương nghĩ cũng .

Chào tạm biệt  chú Vương, họ thẳng đến Hồi Xuân Đường.

Gần canh ba, phần lớn dân huyện thành đều nghỉ ngơi, tiệm t.h.u.ố.c buổi tối đương nhiên là đóng cửa. Hồi Xuân Đường cũng ngoại lệ.

Úc Ly bảo Tôn Phương Nương đến gõ cửa. Tiếng "phanh phanh phanh" vang lên khiến bên trong mở cửa.

Người mở cửa là một d.ư.ợ.c đồng ( học nghề thuốc) của tiệm thuốc. Thấy mấy ngoài cửa, là đến tìm thầy chữa bệnh, vội vàng mời họ , đó đ.á.n.h thức Hứa đại phu đang nghỉ ngơi ở hậu viện.

Hồi Xuân Đường ngoài Hứa đại phu còn các đại phu khám khác, nhưng họ đều khá trẻ, y thuật bằng Hứa đại phu. Hằng ngày, họ Hứa đại phu dẫn dắt, học tập cùng ông, giống như là tử của ông. Hứa đại phu say mê y thuật, ông ở chung với nhà mà thường xuyên nghỉ ở hậu viện của tiệm thuốc, về nhà ban đêm.

Hứa đại phu vội vàng khoác áo chạy tới, liếc mắt một cái liền nhận Úc Ly, chút ngạc nhiên.

“Phó nương tử, cô tới đây? Chẳng lẽ là Phó lang quân…”

“Không .” Úc Ly ngắt lời ông, “Là đại cô và biểu của cháu. Họ đánh, phiền ông xem bệnh cho họ.”

Hứa đại phu thấy nàng tránh sang một bên, để lộ hai con đang chiếc giường tre đặt riêng trong góc cho bệnh nhân nghỉ ngơi. Dưới ánh đèn, sắc mặt họ thấy tệ.

Hứa đại phu hỏi thêm gì, lập tức kiểm tra tình trạng của hai con. Kiểm tra xong, ông liền kê đơn thuốc, sai d.ư.ợ.c đồng lấy t.h.u.ố.c và sắc t.h.u.ố.c ở hậu viện.

Ông với mấy : “Tình hình của họ nghiêm trọng. Ngoại thương thì dễ, nhưng sợ nội thương. Đợi t.h.u.ố.c sắc xong, cho họ uống một bát . Còn khi nào tỉnh thì chỉ thể trông bản họ. Hiện tại khuya , cứ để họ nghỉ ở tiệm t.h.u.ố.c một đêm, đừng tùy tiện di chuyển họ.”

Bình thường tiệm t.h.u.ố.c giữ bệnh nhân qua đêm, nhưng hiện tại hai bệnh tình trạng nghiêm trọng, tỉnh, hơn nữa đêm khuya khoắt, họ từ nông thôn chạy tới. Nếu đuổi thì thật sự quá vô tình. Gặp tình huống , tiệm t.h.u.ố.c đương nhiên sẽ linh động.

Tôn Phương Nương vẻ mặt cảm kích: “Đa tạ đại phu.”

Hứa đại phu khuôn mặt tím tái của nàng, thở dài, : “Vết thương mặt cô nương cũng nên xử lý một chút.” Một cô gái tử tế đ.á.n.h thành như , quả là một kẻ súc sinh.

“Không, cần…”

Tôn Phương Nương đang định từ chối thì Úc Ly : “Vậy phiền đại phu.”

Hứa đại phu đến quầy t.h.u.ố.c lấy một lọ t.h.u.ố.c dán tự chế của Hồi Xuân Đường đưa cho Úc Kim, : “Tiểu cô nương giúp cô bôi lên những chỗ thương .” Ông thoáng qua cổ Tôn Phương Nương, “Cả cổ cũng nên bôi một chút.” Tuy quen con Tôn Phương Nương, nhưng bộ dạng t.h.ả.m thiết của họ, ông cũng thể đoán vài phần. Ông chứng kiến quá nhiều chuyện sinh ly tử biệt, nhưng mỗi thấy những cảnh , vẫn khỏi thở dài.

Chờ Hứa đại phu rời , trong phòng chỉ còn mấy .

Những chỗ thương Tôn Phương Nương đều bôi thuốc, một luồng mát lạnh bao trùm lên vết thương nóng rát, khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, theo đó là một cơn mệt mỏi ập tới. Chỉ là mẫu và em trai đang hôn mê bất tỉnh giường tre, nàng chỉ thể cố gắng tỉnh táo.

Tôn Phương Nương Úc Ly và Úc Kim, lòng vô cùng cảm kích: “Ly Nương, Kim Nương, hôm nay thật sự cảm ơn hai !”

Chuyện xảy đêm nay cứ như một giấc mơ. Nàng bao giờ nghĩ rằng, Tôn Đại Điền đáng sợ như thế thể đ.á.n.h bại, thậm chí còn Chính ca nhi đ.á.n.h gãy chân… Từ nhỏ nàng và em trai lớn lên trong bạo lực của Tôn Đại Điền, nỗi sợ hãi khắc sâu xương tủy, căn bản dám phản kháng, bởi vì mỗi phản kháng đều kèm với bạo lực đáng sợ hơn. Khi đ.á.n.h đến sợ hãi, sẽ dám chống cự. Họ chỉ thể nhẫn nhịn, nỗi sợ Tôn Đại Điền ngày càng sâu, cuối cùng chỉ còn sự chai sạn chấp nhận thứ.

 

 

 

 

 

Thư Sách

 

 

Loading...