Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 188:chương 188
Cập nhật lúc: 2025-10-06 08:03:03
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu thị nấu xong bữa trưa, khi bưng thức ăn nhà chính thì thấy Phó Văn Tiêu bước . Bước của vẫn chậm, nhưng trông nhẹ nhàng hơn hẳn , còn vẻ gắng gượng nữa.
Tuy , Chu thị cơ thể vẫn khỏe. Chỉ cần vài bước khỏi cửa cũng khiến đau đớn dữ dội, chịu nổi, nên hiếm khi rời khỏi phòng.
Chu thị hỏi: “Ly Nương còn ngủ ?” Phó Văn Tiêu khẽ ừ.
Nghĩ Úc Ly thức suốt đêm qua, chắc ngủ đến chiều. Chu thị bèn để phần cơm của nàng, gọi họ ăn.
Ăn xong, Phó Văn Tiêu đưa cho Chu thị một phong thư. Chu thị cầm lấy xem qua, ngây . Bà há hốc miệng: “Tiêu ca nhi, con…” Phó Văn Tiêu mỉm với bà, : “Mẹ, phiền giúp con gửi bức thư .”
“ mà…” Chu thị ngập ngừng, “Tiêu ca nhi, con đột nhiên liên lạc… Có thể nguy hiểm gì ?”
Hiện giờ tuy cuộc sống hơn, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện ba năm , bà vẫn như chim sợ cành cong, thể an lòng. Bà chỉ mong Phó Văn Tiêu bình an, giữ gìn thể, rời xa nguy hiểm. Dù ẩn danh trốn ở nơi thôn dã hẻo lánh cả đời, bà cũng cam lòng, miễn là giữ mạng sống.
bà cũng điều đó là thể. Hắn là con cháu Phó gia, sự kiêu hãnh cho phép mãi mãi trốn tránh. Trước là vì cơ thể suy nhược, còn cách nào, một khi cơ thể hồi phục…
Phó Văn Tiêu : “Nguy hiểm chắc chắn sẽ .” Mắt Chu thị bỗng đỏ hoe: “Không thể nào…” “Con .” Phó Văn Tiêu nhỏ nhẹ, “Mẹ, chúng sớm muộn gì cũng rời khỏi đây thôi! Không thể cứ mãi ẩn ở đây . yên tâm, kết quả sẽ tồi .”
Chu thị cúi đầu lau nước mắt. Bà kết quả sẽ , chỉ mong họ đều bình an. Bà cảm thấy chuyện vẫn quá nhanh, cứ nghĩ thể thảnh thơi vài năm.
“Không thể hoãn chút nữa ?” Chu thị khẽ, “Bây giờ cơ thể con còn khỏe mà.” Nếu khỏe mạnh như , bà lo lắng đến .
Phó Văn Tiêu bình tĩnh : “Không thể chậm trễ nữa.” Không thể cứ mãi để Tuyên Hoài Khanh và dọn dẹp tàn cuộc cho nàng. Hắn cũng gì đó vì nàng, để nàng gì thì cứ , sẽ che chở, sẽ lo liệu hậu quả cho nàng. Huống hồ, nàng là việc thiện, hề sai, cần gì sợ những kẻ tiểu nhân ?
Chu thị lòng nghĩ gì, chỉ thể thở dài, : “Được , ngày mai huyện thành một chuyến.” “Cảm ơn .” Phó Văn Tiêu mỉm .
Chu thị ngẩng đầu , chợt hỏi: “Tiêu ca nhi, con tính thi khoa cử ?”
Gần đây, bà thấy lấy ít sách trong rương sách . Bà cũng là chữ, từng khổ công học tập, nên rõ lợi ích của những cuốn sách đó.
Phó Văn Tiêu khẽ mỉm : “ .”
“ mà cơ thể con…” Chu thị lo lắng . Huyện thí thường tổ chức tháng Hai, khi mới qua Tết. Trời giá rét, trường thi là nơi lạnh lẽo dễ khiến c.h.ế.t cóng. Cơ thể yếu một chút thì thể nào chịu nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-188chuong-188.html.]
Mùa xuân năm , cơ thể sẽ khỏe ? “Để đến lúc đó xem .” Phó Văn Tiêu , “Nếu thể thì , thì đợi năm .” Tuy mau chóng tham gia khoa cử để đạt công danh, nhưng cũng chắc cơ thể thể chịu đựng môi trường khắc nghiệt của huyện thí đầu năm , nên chuẩn sẵn tâm lý. Chỉ là năm Ly Nương sẽ chạy dẹp phỉ, liệu theo kịp tốc độ của nàng .
Chu thị , chỉ thở dài. Bà là chủ kiến, một khi hạ quyết tâm, khác căn bản khuyên nổi. Chu thị quyết định, ngày mai bắt đầu nấu nhiều canh bồi bổ cho họ, ngày ba bữa mà bồi. Vừa lúc bà một bức thêu thành, ngày mai tiện đường mang huyện thành bán. Cộng thêm bạc Úc Ly đưa cho bà chi tiêu, tài chính dư dả, thể mua thêm d.ư.ợ.c liệu và thịt để bồi bổ cho họ.
Phó Văn Tiêu phòng. Hắn hành động nhẹ nhàng, sợ kinh động đang ngủ giường. Mặc dù , khi đến gần, chân mày giường vẫn khẽ nhíu , nhưng mở mắt.
Phó Văn Tiêu cởi áo ngoài, chậm rãi xuống. Nàng tính cảnh giác cao, hễ đến gần là thể tỉnh táo ngay, thậm chí chịu tiếng thở của khác ngoài chính trong phòng. Bất quá dạo gần đây, khả năng chịu đựng của nàng tăng lên nhiều. Ngay cả khi ngủ tối, nàng cũng ít khi giật tỉnh giấc…
Trước khi chìm giấc ngủ, Phó Văn Tiêu thầm nghĩ, đây coi như là một chuyện . Có lẽ một ngày nào đó, nàng sẽ quen với việc thêm một tiếng thở, thêm một bên cạnh. Đến lúc đó, dù là nhà, vợ chồng, bằng hữu… Hắn đều thấy , nhất là cả ba.
Úc Ly tỉnh giấc lúc chạng vạng tối. Khi tỉnh , nàng tiếng gió thu thổi song cửa sổ kêu bành bạch. Ánh sáng trong phòng tối, cả thế giới im ắng, khiến lòng nàng thoáng dâng lên cảm giác mê man, đang ở .
“Ly Nương, nàng tỉnh .” Giọng ấm áp phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng, cũng xua tan cảm giác mê man nhỏ .
Úc Ly đầu, thấy đàn ông đang bên cửa sổ. Úc Ly nhanh chóng gạt bỏ những cảm xúc cần thiết, tung chăn xuống giường, lấy chiếc áo ngoài xếp gọn gàng rương bên cạnh mặc .
Phó Văn Tiêu nàng ngáp xõa tóc bước tới. Khuôn mặt nàng vì ngủ lâu mà đỏ bừng, thêm vài phần ngây thơ, khác hẳn vẻ bình tĩnh, thờ ơ thường ngày. Thật đáng yêu. Hắn rót cho nàng một ly nước ấm, bảo nàng uống cho ẩm giọng.
Thư Sách
Uống nước xong, Úc Ly xoa bụng: “ đói quá.” Phó Văn Tiêu lấy lược, bảo nàng chải đầu: “Mẹ để cơm cho nàng … Từ từ, chải tóc xong hẵng ngoài.” Vì tóc đang trong tay , Úc Ly đành kiềm chế, ngoan ngoãn yên, hai tay đặt đầu gối.
Phó Văn Tiêu chải cho nàng những kiểu tóc . Hắn vô cùng khéo tay. Úc Ly hài lòng về điều . Nàng cảm thấy sống chung chỉ thông minh, khả năng thực hành cũng , nuôi hề lỗ vốn. Đương nhiên, nàng dùng dị năng chữa trị cơ thể mỗi ngày, nên việc giúp nàng lau tóc, buộc tóc là đáng lẽ , coi như nàng thuê một trợ lý sinh hoạt .
Chờ chải tóc xong, Úc Ly liền ba chân bốn cẳng chạy . Thật sự đói chịu nổi, nàng mặc kệ chải kiểu tóc gì, nhanh chóng lấp đầy bụng là quan trọng nhất.
Bên nhà bếp, Chu thị thấy nàng chạy tới, mỉm , bưng thức ăn đang giữ ấm bếp nhà chính. “Ăn từ từ thôi, vội.” Bà dặn dò, sợ nàng ăn nhanh quá sẽ sặc. Úc Ly ăn “, ” đáp lời, hề ngẩng đầu.
Chờ nàng ăn gần xong, Chu thị mang một nồi chè tráng miệng. Ăn chè, Úc Ly trong lòng vui vẻ. Hễ là đồ chồng , món gì nàng cũng thích, thấy món nào cũng hợp khẩu vị cả.
Ăn uống no nê, Úc Ly bưng chén chè cuối cùng còn sót về cho Phó Văn Tiêu. Nàng với đàn ông đang sách: “Tiêu ca nhi, uống chè . Món , ngon tuyệt vời đó.”
Phó Văn Tiêu buông sách, cầm thìa, chậm rãi uống. Nhận thấy ánh mắt nàng vẫn chằm chằm chén chè, đưa đĩa bánh ngọt bên cạnh qua, hỏi: “ Nàng ăn ?” “Muốn!” Úc Ly hề chần chừ. Nàng cảm thấy dày vẫn thể dành chút gian cho bánh ngọt. Dù lát nữa truyền dị năng cho xong đói ngay.
Hai ăn trò chuyện. Úc Ly kể sơ qua chuyện tối qua, cuối cùng : “Sòng bạc thật sự giàu ghê. Riêng ngân phiếu mười vạn lượng, còn 35 chiếc rương lớn đựng bạc nữa…” Lúc đó nàng đến hoa cả mắt.