Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 190:Chương 190

Cập nhật lúc: 2025-10-07 05:43:12
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

Úc Ly ở nhà nghỉ ngơi ba ngày.

Tối ngày thứ ba, Đồ lão đại bước nhà họ Phó, mang theo nhiều đồ.

“Đây là Tuyên thiếu gia bảo từ phủ thành mang về, là gửi cho cô nếm thử hương vị nơi .” Đồ lão đại chỉ hai sọt tre đầy ắp, ngay cả một đàn ông to khỏe như ông cũng thở dốc khi mang nhiều đồ như đến.

Úc Ly mấy sọt đồ, hỏi: “Hắn cần gì gửi nhiều đồ thế?”

Chẳng lẽ thừa tiền lắm ?

Đồ lão đại vội : “Nhiều nhặn gì ? Mấy thứ chẳng đáng bao nhiêu tiền, là đặc sản và thức ăn bên phủ thành. Hắn một cũng ăn hết nhiều thế, chẳng thà gửi cho cô tẩm bổ thể, thấy cô vẫn gầy quá.”

Ông lời chân thành, cảm thấy Úc Ly vẫn còn quá gầy, ăn nhiều như vẫn mập lên chút nào?

Tuyên Hoài Khanh tự nhiên cũng nghĩ , nàng thích ăn nên bảo từ phủ thành mang một ít về.

Úc Ly là thức ăn đắt đỏ, liền từ chối.

Nếu Tuyên Hoài Khanh gửi tặng những món quý giá nhưng thực dụng, nàng nhất định sẽ nhận, nhưng đồ ăn thì ai thích? Đương nhiên là nhận .

Úc Ly rót cho ông hỏi: “Tuyên thiếu gia tới từ lúc nào ạ?”

“Ngay đêm hôm đó, lập tức chạy từ phủ thành đến .”

Nói đến đây, Đồ lão đại cũng may mắn vì nhận tin sớm. Sau khi Úc Ly trở về y quán, ông liền lập tức liên hệ , bảo họ chạy đến phủ thành báo tin cho Tuyên Hoài Khanh, để dẫn về đây.

Còn ông thì ở huyện thành theo dõi. Sáng sớm, ông tìm Trương huyện lệnh, hết là định Trương huyện lệnh, đó yêu cầu ông niêm phong sòng bạc, cấm bất kỳ ai gần.

Làm để ngăn chặn Khang Lục gia khi tỉnh , sai chuyển hết bạc trong sòng bạc ngoài.

Khang Lục gia cũng là kẻ khôn ngoan. Thấy Trương huyện lệnh dám niêm phong sòng bạc, liền đang thừa cơ đục nước béo cò.

Sau chuyện , sòng bạc ở huyện Sơn Bình coi như phế bỏ . bạc trong đó cần chuyển ngoài, đưa về Khang gia ở phủ thành.

Số bạc chỉ đến từ sòng bạc, mà còn là tiền thu gom từ nhiều nơi khác một cách bất chính, sẽ dùng để dâng lên Tam hoàng tử.

Huyện Sơn Bình cách phủ thành quá xa, nếu thuyền thì chỉ mất nửa ngày, thể về trong một ngày.

Khi Tuyên Hoài Khanh nhận tin và chạy tới, là quá nửa đêm.

Nhân lúc đến sớm hơn của Khang gia, liền chớp nhoáng tiếp quản việc sòng bạc, còn cho chuyển hết bạc trong kho ngay trong đêm.

Hiện tại, bạc đó đưa đến Trấn Nam quân.

Khang gia thì ? Trừ khi Khang gia dám đuổi đến quân doanh Trấn Nam quân tìm Tuyên Lão tướng quân để đòi khoản bạc . Vấn đề là, họ sẽ lấy danh nghĩa gì để đòi?

Chẳng lẽ lấy danh nghĩa Tam hoàng tử, đây là bạc Khang gia gom góp giúp Tam hoàng tử đoạt ngôi?

Nếu Khang gia thật sự dám , Tam hoàng tử sẽ là đầu tiên gặp họa.

Lần , Tuyên Hoài Khanh lấy cớ sòng bạc gây mất trật tự trị an, tiến hành tịch thu.

Trấn Nam quân đóng ở vùng Đông Nam Đại Khánh, huyện Sơn Bình cũng coi như trong phạm vi bảo hộ của quân đội, nghĩa vụ che chở bách tính địa phương.

Cho dù dùng việc công kích Trấn Nam quân, Tuyên Lão tướng quân cũng hề sợ hãi, trừ phi Thánh nhân sợ vùng Đông Nam thất thủ, để Di và giặc Oa đ.á.n.h .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-190chuong-190.html.]

Ban đầu, những việc lẽ do huyện lệnh Sơn Bình phụ trách. Trương huyện lệnh sợ đắc tội Khang gia và Tam hoàng tử, thấy Tuyên Hoài Khanh chạy đến tiếp quản, tất nhiên mừng rỡ, vội vàng giao hết việc .

Tuyên Hoài Khanh sợ phiền phức, vui vẻ nhận lấy bạc .

“Hôm qua nhà họ Khang cũng chạy từ phủ thành đến .” Đồ lão đại với nàng, “Họ đến vì bạc trong sòng bạc, và cũng để xem tình hình Khang Lục gia. Bọn họ đang tìm cô khắp nơi.”

Khang gia hận c.h.ế.t Úc Ly – kẻ hủy hoại sòng bạc huyện Sơn Bình, hận thể tìm nàng để rút gân lột da.

Biết hung thủ chỉ là một nữ nhân, bọn họ dám tin, còn nghi ngờ là do của các hoàng tử khác phái tới, đặc biệt là những hoàng tử đối đầu với Tam hoàng tử.

Bởi lẽ, việc một thể hủy diệt một sòng bạc là điều thường tuyệt đối . Chỉ những kỳ nhân dị sĩ nuôi dưỡng bên cạnh các hoàng tử mới khả năng đó.

Úc Ly cầm chồng bánh gạo bàn, đưa cho ông một miếng, "" một tiếng.

Thấy nàng chăm chú ăn bánh gạo ngon lành, dường như chuyện Khang gia còn quan trọng bằng miếng bánh tay, Đồ lão đại buồn hiểu rõ tính cách nàng.

Nàng dám tay với Khang Lục gia thì tự nhiên sợ Khang gia.

“Tuyên thiếu gia vẫn đang ở huyện thành đối phó với nhà họ Khang, thật sự thoát , nên bảo mang đồ đến và báo tin cho cô.” Đồ lão đại , “Hiện tại Khang gia phái tìm cô khắp nơi, gần đây cô đừng huyện thành.”

Úc Ly hỏi: “Vậy cần bao lâu?”

Đồ lão đại suy nghĩ một chút, : “Khoảng nửa tháng đến một tháng.”

Thư Sách

Úc Ly nhíu mày, cảm thấy nửa tháng là quá lâu. Không huyện thành nửa tháng thì nhiều đồ ngon thể ăn.

Phiền phức quá mất...

Một món ăn ngon chỉ huyện thành mới bán. Mỗi khi nhận tiền, nàng thích mua sắm ở huyện thành, mua ăn, cảm thấy đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất.

Nếu bắt nàng một hai năm thể huyện thành, nàng nghĩ sẽ chịu nổi.

Đồ lão đại thấy nàng nhíu mày, tim nhảy lên, vội : “Cô yên tâm, Tuyên thiếu gia sẽ nhanh chóng khiến nhà Khang gia rời khỏi huyện thành.”

Úc Ly ông, chút ngượng ngùng: “Vậy phiền Tuyên thiếu gia .”

Tính nàng đúng là bộc trực, nhưng nàng cũng xong thì tìm dọn dẹp hậu quả. Tuy nàng sợ Khang gia Tam hoàng tử, nhưng nàng còn nhà, dù cũng suy nghĩ cho họ một chút.

“Không .” Đồ lão đại , “Trấn Nam quân đoạt nhiều bạc như , mùa đông , các tướng sĩ thể nhận thêm tiền, thêm quần áo ấm, đón một mùa đông tươm tất, điều còn hơn bất cứ thứ gì.”

Úc Ly cũng vui, ông : “Đồ thúc, Khang gia còn nhiều sòng bạc tương tự…”

Thấy đôi mắt nàng sáng rực lên, Đồ lão đại sợ hãi, vội : “Tuyệt đối đừng!”

“Đừng cái gì?” Úc Ly hỏi.

Đồ lão đại chút yên, giải thích: “Thật , vì quá đột ngột nên Khang gia kịp phản ứng. Sau lẽ sẽ còn dễ dàng nữa, họ chắc chắn sẽ chuẩn …”

“Chuyện thành vấn đề.” Úc Ly tự tin , “Kể cả họ xây một bức tường thành bên ngoài sòng bạc, cũng thể trèo tường . Họ ngăn .”

Đồ lão đại: “…”

Đồ lão đại nghẹn lời, đang định khuyên nàng đừng xúc động, liền thấy nàng nghĩ đến điều gì đó, : “Thôi, vẫn là nên quá thường xuyên. Lỡ bọn họ mời đến kỳ nhân dị sĩ nào đó thì dễ tay.”

Nàng quên rằng thế giới những kỳ nhân dị sĩ như Quốc sư.

 

 

 

 

 

 

 

Loading...