Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 192:Chương 192

Cập nhật lúc: 2025-10-07 05:43:14
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

Hắn kinh ngạc Đồ lão đại: “Thật sự là phu quân của Úc cô nương ?”

!” Đồ lão đại khẳng định, thấy sự kích động dâng lên mặt , ông chút khó hiểu: “Thiếu gia, lời ý gì?”

Tuyên Hoài Khanh bật dậy, kích động nắm chặt tay: “Ta nghĩ cách đối phó Tam hoàng tử ! Dù là hoàng tử thì ? Phía còn Thánh nhân đấy. Chỉ cần Thánh nhân còn ở đó, vĩnh viễn chỉ là hoàng tử, thể vượt qua Thánh nhân!” Sau đó nhanh chóng : “ , Thánh nhân tin tưởng Đế sư. Chỉ cần vị Lão thái gia nhà họ Diêu mặt, Tam hoàng tử dù nhúng tay chuyện cũng dám quá trắng trợn, Khang gia chắc chắn chịu thiệt…”

Hắn trong phòng.

“Ta nhớ … Hình như tổ phụ qua,  Tịch Tri phủ   quan hệ cá nhân với nhà họ Diêu. Người việc ít, nhưng quả thật thể tìm Tịch Tri phủ Tịch…”

Đồ lão đại nghiêm bên cạnh, mới nhớ Tịch Tri phủ  chính là Tri phủ của phủ An Khánh.

Ông cuối cùng cũng hiểu lời nhắc nhở của Phó Văn Tiêu: đây là bảo họ dùng Thánh nhân để kiềm chế Tam hoàng tử. Không ai thích hợp hơn vị Thánh nhân đang tại vị . Nếu Thánh nhân mẫu tộc Tam hoàng tử đang gom tiền cho , nhất định sẽ suy nghĩ nhiều, Tam hoàng tử tuyệt đối sẽ kết cục .

Đây quả thực là một đòn đ.á.n.h thẳng yếu huyệt!

Đồ lão đại đột nhiên vô cùng tò mò, rốt cuộc Phó Văn Tiêu là thế nào, vì nhiều chuyện như , ngay cả vị Đế sư ở kinh thành cũng , tay là đ.á.n.h thẳng chỗ hiểm của Tam hoàng tử.

Từ việc cũng thể thấy, tâm tư của thật sự vô cùng thâm trầm…

Một như , nhất là nên trở thành kẻ thù.

Tuyên Hoài Khanh càng thêm kích động, lập tức bảo mài mực, gửi thư đến phủ thành.

Sau khi xong thư, đột nhiên hỏi: “Đồ thúc, ông gặp phu quân của Úc cô nương ? Hắn là thế nào?”

Hắn cũng khá tò mò về Phó Văn Tiêu.

Đồ lão đại : “Hắn dung mạo , lời văn nhã, quả nhiên là một vị quân tử thanh quý.”

Đây là ấn tượng đầu tiên ông về đó.

“Kỳ thật tâm cơ sâu, là một kẻ thâm trầm, thực sự thấu.”

Đây là ấn tượng thứ hai khi tiếp xúc với .

Tuyên Hoài Khanh chút tò mò: “Dung mạo ? Đẹp đến mức nào? So với thì ?”

Tuy quá coi trọng vẻ ngoài, nhưng từ nhỏ đến lớn vẫn luôn khác khen ngợi, là tiểu lang quân tuấn tú nhất. Ngay cả Quý phi trong cung thấy cũng tươi .

Việc Đồ lão đại – một thô kệch – cũng khen đó , khiến khỏi dâng lên vài phần hiếu kỳ.

Đồ lão đại , thẳng thắn : “Đẹp hơn Thiếu gia. Thiếu gia sánh bằng.”

Tuyên Hoài Khanh mặt vô cảm ông, đó hừ một tiếng: “Nam tử hán đại trượng phu, nhan sắc chỉ là thứ yếu, đáng nhắc tới, quan trọng nhất vẫn là năng lực và bản lĩnh của bản .”

Nếu chút năng lực nào, chỉ vẻ ngoài đẽ thì ích gì?

Đồ lão đại tỏ vẻ đồng tình: “Tuyên thiếu gia đúng, dung mạo đàn ông đáng nhắc tới.”

Thư Sách

Nào ngờ Tuyên Hoài Khanh càng thêm vui, trừng mắt ông một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-192chuong-192.html.]

Từ khi sòng bạc tiêu diệt, cuộc sống của Trương huyện lệnh trở nên vô cùng khó khăn.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Cũng chẳng gì khác, chính là Tuyên tiểu tướng quân và nhà họ Khang đều đến huyện thành. Hai bên giằng co, còn ông – một huyện lệnh nhỏ bé – kẹp ở giữa, trong ngoài đều .

Ngày tháng của Trương huyện lệnh hề dễ chịu, đến nỗi ông chẳng còn tâm trí nào dành cho tiểu , thường xuyên chạy sang sân của Huyện lệnh phu nhân.

Ông kể hết nỗi khó xử của với phu nhân, đó chờ đợi nàng.

Huyện lệnh phu nhân đang nha sơn móng tay cho . Thấy ông sầu đến rụng cả tóc, nàng nhịn châm chọc một câu: “Lão gia, Thúy di nương lâu ngài ngủ chỗ nàng, nàng vẫn luôn chờ ngài đấy.”

Nàng là chính thất, tuy khinh thường việc nhắm tiểu , nhưng nếu tiểu cứ dựa sự sủng ái của lão gia mà càn mặt nàng, thì thể nhịn .

Chỉ là đối phó với một tiểu cũng chẳng ý nghĩa gì. Nếu sự dung túng của đàn ông, nàng thể càn ?

Nói , vẫn là đàn ông sắc mê hoặc, mất chừng mực.

Trương huyện lệnh lấy lòng chắp tay hành lễ với nàng: “Phu nhân, phu nhân, nàng giúp .”

“Ta giúp bằng cách nào?” Huyện lệnh phu nhân mỉa mai , “Ta bất quá là nữ nhi khuê các, chuyện bên ngoài thể giúp lão gia?”

Nếu nàng mặt gì, chẳng sẽ đám hủ nho mắng là gà mái gáy sáng ?

Trương huyện lệnh bảo nha trong phòng lui xuống, nhỏ: “Lão phu nhân nhà họ Diêu vẫn còn ở huyện thành ? Nàng tìm bà , nhờ bà mặt…”

Huyện lệnh phu nhân im lặng một lát, : “Ta mà qua đó, bên nhà họ Uông sẽ xem thường , quấy rầy sự thanh tịnh của Lão phu nhân nhà họ Diêu.”

Nàng cũng việc vội vàng lấy lòng khác dễ gây phiền. Nếu cấp cứ vội vàng lấy lòng nàng như thế, chính nàng cũng thấy phiền.

Lần Lão phu nhân nhà họ Diêu kinh sợ bởi ngựa, nàng đến thăm vài . Sau khi xác nhận Lão phu nhân , nàng liền chạy qua đó nữa.

“Phu nhân, nàng nhất định giúp .” Trương huyện lệnh khẩn thiết : “Chỉ cần nàng giúp , vi phu nhất định sẽ lời nàng.”

Huyện lệnh phu nhân lạnh: “Điều đó thì cần, ngài chỉ cần bảo vệ chính , đừng kéo bất cứ thứ hương xú nào về nhà, là mừng .”

Nàng tật háo sắc của trượng phu. Đương nhiên, đàn ông nào mà chẳng háo sắc. việc dung túng cho nhà Thúy di nương mưa gió ở huyện thành, thậm chí tên Thúy quản sự còn tự nhận em vợ của huyện lệnh, nàng tức giận.

Đáng trách là để tâm. Kết quả, Thúy quản sự đ.á.n.h gãy chân, đến nay vẫn giường, năng cũng lưu loát. là báo ứng.

Có thể , việc Thúy quản sự trở nên như , vẫn là do sự dung túng của . Thúy di nương dù mù mắt cũng vô dụng.

Cuối cùng, Huyện lệnh phu nhân vẫn đồng ý đến biệt viện nhà họ Uông một chuyến.

Chẳng còn cách nào khác. Nếu Trương huyện lệnh gặp chuyện may, chức vị Huyện lệnh phu nhân của nàng chắc chắn cũng giữ .

Loading...