Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 204:chương 204

Cập nhật lúc: 2025-10-08 06:01:33
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

 

Theo kế hoạch thì hôm nay họ lên núi xua đuổi thú dữ, nhưng vì hôm qua mới g.i.ế.c c.h.ế.t hai con heo rừng, còn xử lý thịt, nên trưởng thôn quyết định ngày mốt mới núi.

Con trai trưởng thôn trả lời, vì cũng .

 

Trong nhà chính nhà họ Phó, trưởng thôn đang chuyện với Úc Ly. Ông cảm ơn Úc Ly đồng ý giảm giá bán thịt heo rừng cho dân làng, tò mò hỏi sức mạnh của nàng lớn đến mức nào.

Vấn đề chỉ dân làng tò mò, trưởng thôn cũng tò mò.

Trước đó, trưởng thôn ấn tượng sâu sắc về Úc Ly, chỉ nàng nhà họ Úc gả đến nhà họ Phó xung hỉ. Dù nhà họ Úc chuyện thất đức, nhưng ông là trưởng thôn cũng dám xen . May mắn là khi gả về nhà họ Phó, cuộc sống của nàng vẻ , khiến ông cũng vui mừng phần nào. Nếu thể Phó Văn Tiêu thể khỏe , thì càng hơn.

Trưởng thôn đang suy nghĩ, đột nhiên thấy một bước nhà chính. Nhìn kỹ, đó chính là ốm con trai nhà họ Phó.

“Phó thư sinh, đây?” Trưởng thôn giật hỏi. Ông nhớ bà Chu từng , Phó thư sinh ốm yếu bệnh tật, thậm chí khỏi phòng .

Phó Văn Tiêu bước nhà chính, xuống gần Úc Ly, dịu dàng : “Ở trong phòng sách lâu quá buồn, ngoài hít thở khí.” Rồi : “Bên ngoài náo nhiệt quá.”

Trưởng thôn nghĩ nhiều, kể cho chuyện đang bán thịt heo rừng bên ngoài.

Nói xong, trưởng thôn ngạc nhiên : “Phó thư sinh, thể hơn ?” Sắc mặt tuy còn tái nhợt, nhưng khí sắc hơn nhiều so với đầu ông gặp ba năm , hơn nữa giờ còn bước khỏi phòng . Vậy là thể chuyển biến ?

Phó Văn Tiêu : “Đa tạ trưởng thôn quan tâm, thể quả thực chuyển biến .”

“Thật ? Vậy thì thật là chuyện !” Trưởng thôn mừng cho : “Như và Ly Nương cũng cần lo lắng nữa.”

Xem Ly Nương là phúc khí, chuyện xung hỉ thể khiến bệnh chuyển biến thật. Trưởng thôn mừng cho nhà họ Phó, cũng mừng cho Úc Ly, cảm thấy nàng gả đúng .

Tiếp đó, ông vấn đề ban nãy, hỏi Úc Ly sức mạnh lớn đến mức nào.

Úc Ly : “Ừm, cũng hẳn là quá lớn, chắc là đ.á.n.h thắng thú dữ trong núi...”

“Vậy thì thật là quá .” Trưởng thôn : “Ngày mốt tổ chức lên núi xua đuổi thú dữ. Ly Nương, cháu cùng ?”

Biết Úc Ly thể đ.á.n.h c.h.ế.t heo rừng, trưởng thôn mời nàng cùng lên núi. Tuy mỗi năm lên núi xua đuổi thú dữ, họ đều huy động đông đảo khỏe mạnh, thú dữ cũng dám dễ dàng gần, nhưng vạn sự bất ngờ, cũng sợ xảy chuyện. Nếu , trưởng thôn cũng chẳng treo thưởng riêng cho những tham gia.

, trưởng thôn Úc Ly theo. Sức mạnh của nàng lớn, thể hạ gục heo rừng chỉ bằng một đòn, thực sự mang cảm giác an lớn, ông thấy rủ nàng cùng là nhất.

Úc Ly : “Trưởng thôn, buổi sáng cháu còn huyện thành g.i.ế.c heo, về muộn, .” Họ sẽ núi sớm, thời gian của nàng thể sắp xếp trùng khớp .

Đương nhiên, chuyện lên núi xua đuổi thú dữ tuy cần thiết, nhưng dân làng tự họ thể , nàng cần thiết cho thêm phần náo nhiệt.

Thư Sách

Trưởng thôn chỉ thể tiếc nuối bỏ cuộc, thể nào bảo nàng bỏ kiếm tiền để cùng ? Chuyện núi là tự nguyện là chính, bắt buộc. Có điều, nếu đăng ký quá ít, vẫn yêu cầu bắt buộc. Chỉ là dù bắt buộc thế nào, từng yêu cầu phụ nữ trong làng cùng lên núi.

Trưởng thôn trò chuyện với họ thêm vài câu. Sau khi lô thịt đầu tiên bán hết, ông mới dậy rời .

Úc Ly vội cắt vài cân thịt cho nhà trưởng thôn, cảm ơn con trai trưởng thôn giúp bán thịt.

 

Phần heo còn , Úc Ly đặt giữa sân, giơ tay c.h.é.m xuống, nhanh phân chia thành các bộ phận.

Loại chuyện nàng quá quen . Từng nhát d.a.o xuống dứt khoát, một loại vẻ kỳ lạ. Rõ ràng việc g.i.ế.c heo cắt thịt là chuyện đời xem là thô thiển, nhưng từ tay nàng , khiến thể gán hai chữ thô thiển lên nàng.

Phó Văn Tiêu mái hiên, say sưa cảnh . Đây là đầu tiên  thấy nàng việc . Tuy nàng g.i.ế.c heo ở huyện thành, nhưng từng mục sở thị.

Nếu là nàng,  cảm thấy bất kể nàng gì cũng , đều vô cùng đáng yêu.

Bà Chu và hai đứa nhỏ cũng xổm một bên xem. Hai đứa nhỏ thấy Úc Ly cắt thịt dứt khoát, mỗi đều reo lên một tiếng.

Bà Chu chỉ trỏ chỗ thịt Úc Ly phân , cho họ cần chế biến các phần thịt như thế nào, phần nào món gì thì ngon. Lời bà rõ ràng rành mạch, khiến Úc Ly cũng thấy thèm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-204chuong-204.html.]

Cắt thịt xong, Úc Ly lấy một cái giỏ tre nhỏ, đặt mấy miếng thịt , với bà Chu: “Mẹ, con mang một ít thịt qua cho em ba và chú Đồ.” Thịt heo rừng tuy ngon, nhưng cũng là thịt. Nàng tính biếu một ít. Ngày mai cũng mang một ít cho Trương Phục, Úc tiểu cô, và Úc Kim đang buôn bán ở huyện thành ăn thử.

Bà Chu : “Đi con.” Bà ý kiến gì về việc Ly Nương mang thịt cho khác, ngược còn thấy nàng ngoan ngoãn và điều, là tri ân báo đáp. Hễ ai với nàng, nàng sẽ đền đáp gấp bội. Ví như mấy đứa em gái của nàng, và nhóm Đồ lão đại.

Lúc Úc Ly qua nhà họ Úc đưa thịt, ít dân làng đường thấy, ghen tị với vợ chồng ông Úc lão.

“Họ thật sự , nuôi cô cháu gái tháo vát như . Dù họ tới mua thịt, cháu gái cũng tự mang qua cho.”

, trách nào họ cần mua thịt.”

...

Dân làng chuyện hề , Úc Ly đến nhà họ Úc xong, mang thịt chính viện mà đưa đến nhị phòng nhà họ Úc, cho hai cô em gái còn ở làng ăn.

Tiếp đó, nàng núi tìm Đồ lão đại.

Kết quả Đồ lão đại nhà, chỉ con ch.ó săn ở đó. Con ch.ó săn kẹp chặt đuôi trốn trong phòng, phát tiếng rên rỉ.

Úc Ly đến cửa phòng, hỏi con ch.ó săn: “Đồ lão đại vẫn về ?”

Chó săn: “Ô ô ô...”

“Vậy hôm nay ông về ?”

Chó săn: “Ô ô ô...”

“Thôi , hiểu .” Úc Ly xách giỏ tre rời : “Mai mang qua tiệm thịt cho ông .”

Chó săn: “Ô ô ô...”

 

Hôm , Úc Ly vác hơn nửa giỏ thịt heo rừng thành, chia cho Trương Phục và Đồ lão đại một nửa, cho Úc Kim và Úc tiểu cô một nửa.

Trương Phục và những khác ngờ nàng đ.á.n.h heo rừng, vô cùng lạ lùng. Nghe nàng kể xong quá trình đ.á.n.h heo rừng, Trương Phục : “Ly Nương thật lợi hại, là hôm nào cô săn cùng Đồ lão đại , chắc chắn thu hoạch sẽ nhiều hơn.”

“Cũng thể thu hoạch.” Úc Ly , nhắc đến chuyện nàng chạy núi cả tháng hè. Ngay cả một con thỏ cũng tìm . Nếu thật sự săn, chỉ về tay thôi. Vì thế, chuyện săn nàng dẹp bỏ từ lâu.

Buổi trưa, Trương Phục dùng nhiều gia vị hầm thịt heo rừng Úc Ly biếu. Thịt hầm thơm lừng, ông mời Úc Ly ở ăn cơm tại tiệm thịt, còn bảo nàng gọi Liễu thị và Úc Kim tới ăn cùng.

Úc Ly thích nhất thịt hầm của Trương Phục, hương vị khác , tự nhiên đồng ý ở ăn ké bữa cơm. Nàng xách phần thịt heo rừng cho Úc Kim, đến Hẻm Tụ Tài gọi .

Thấy nàng xách một miếng thịt lớn như , Úc Kim và những khác còn nghi hoặc. Đến khi đó là thịt heo rừng nàng đ.á.n.h , Tôn Phương Nương kinh ngạc vô cùng.

“Cái gì? Làng các chị heo rừng xuống núi ? Ly Nương, cô chứ? Không thương chứ?” Nàng sức sát thương của heo rừng, nên lo lắng.

Úc Ly bình tĩnh : “Không , g.i.ế.c c.h.ế.t nó .”

Tôn Phương Nương: “...” Lời nàng thật đơn giản, cứ như heo rừng thật sự chẳng là gì.

Nghĩ đến tin tức sòng bạc ở huyện thành phá, Tôn Phương Nương nghi ngờ là Úc Ly , nhưng nàng bằng chứng, cũng dám nghĩ như . Thế nhưng... Nàng đ.á.n.h c.h.ế.t cả heo rừng, lỡ thật sự là nàng thì ?

Nhìn sang Úc Kim, vẻ mặt lo lắng, thậm chí còn vui vẻ vô cùng chuẩn cùng Úc Ly tới tiệm thịt ăn cơm. Kim Nương dường như cũng bình tĩnh về chuyện Ly Nương thể đ.á.n.h c.h.ế.t heo rừng.  Mợ  hai cũng hề lo lắng.

Tôn Phương Nương và Liễu thị ngại ngùng dám tiệm thịt ăn cơm, trông cửa hàng. Úc Ly miễn cưỡng, chỉ miếng thịt : “Mọi ăn thì cứ để dành phần thịt kho mà ăn.” Rồi nàng với Tôn Phương Nương: “ Em gầy quá, ăn nhiều một chút.”

Tôn Phương Nương mỉm : “Ly Nương, chị   em gầy thì cũng , chính chị cũng gầy lắm.”

Úc Ly : “Nên đang cố gắng ăn đây!”

Tôn Phương Nương cuối cùng nhịn mà bật lớn.

Sau khi ăn trưa ở chỗ Trương Phục, Úc Ly và Úc Kim cùng đưa thịt cho Úc tiểu cô.

 

 

 

 

 

 

 

Loading...