Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 210:chương 210
Cập nhật lúc: 2025-10-08 06:38:10
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu thị lắp bắp, hốc mắt đỏ lên: “Ly Nương...”
“Mẹ, .” Phó Văn Tiêu nhẹ nhàng .
Úc Ly cũng : “Mẹ, con bằng lòng ở làng.”
Chu thị Phó Văn Tiêu, Úc Ly đang đó. Thần sắc của hai đều bình tĩnh như , dường như việc dọn về huyện thành chẳng gì to tát. Sự bình tĩnh của họ cuối cùng cũng cảm hóa bà.
Chu thị : “Vậy thì dọn .” Bà xin Úc Ly: “Ly Nương, xin con, để con vất vả như .” Dù đứa nhỏ nàng mệt, nhưng nàng cũng là con , mệt ?
Chu thị thương nàng, cũng áy náy, cảm thấy là chồng , chăm sóc cho nàng, suy nghĩ cho nàng.
Úc Ly : “Mẹ, thật sự gì.” Không bà quá tự trách, nàng chuyển đề tài: “Tiêu ca nhi, khi nào chúng dọn về huyện thành?”
Phó Văn Tiêu hỏi : “Nàng dọn khi nào?”
Nàng suy nghĩ một lát: “Đợi mùa xuân dọn . Lúc đó thời tiết ấm áp, thể thể chịu .” Lúc đó, thể hẳn là gần hồi phục, chịu chút xáo trộn cũng chẳng .
Thư Sách
“Vậy thì !” Bà Chu lập tức : “Quả thật đợi thời tiết ấm áp chuyển nhà sẽ tiện hơn.” Bà lo lắng cho thể Phó Văn Tiêu, giữa trời lạnh chịu cảnh xáo trộn. Lỡ bệnh thì ? Dù Tiêu ca nhi bây giờ trông khỏe hơn nhiều, nhưng vẫn thể bệnh. Mấy ngày đột nhiên ho, uống t.h.u.ố.c mấy ngày mới khỏi.
Phó Văn Tiêu khẽ nhếch môi, trong lòng vui, nhẹ nhàng : “Ừm, lời Ly Nương.”
Úc Ly thêm: “Đợi qua Tết, con sẽ tìm nhà.” Nàng thấy tìm nhà vấn đề, lúc đó tìm Cát nha dịch là . Xem họ giúp Úc Kim tìm nhà , chắc hẳn cũng thể giúp nàng tìm một căn nhà thích hợp.
Đợi Úc Ly rửa mặt, Chu thị sai hai đứa nhỏ về phòng ngủ. Phó Văn Tiêu cũng về phòng.
Một lát , bà Chu bưng một chén t.h.u.ố.c : “Tiêu nhi, đến lúc uống thuốc.”
Thuốc của Úc Ly ngừng từ lâu, nhưng Phó Văn Tiêu hiện tại vẫn đang uống thuốc. Đó là t.h.u.ố.c bổ củng cố thể do Hứa đại phu kê. Dù hàng ngày Úc Ly đều truyền dị năng cho chữa trị, nhưng t.h.u.ố.c vẫn thể ngắt. Song song cùng , thể mới khôi phục nhanh hơn.
Phó Văn Tiêu dự định tham gia kỳ thi huyện năm . Hắn hy vọng thể thể chịu đựng .
Mắt Chu thị còn đỏ, bà Phó Văn Tiêu một uống cạn chén thuốc, dường như thấy đắng, hiểu trong lòng khó chịu.
“Tiêu nhi, giá mà con còn sống thì bao.” Bà khẽ: “Nếu bà thấy Ly Nương, nhất định cũng sẽ thích con bé!”
Phó Văn Tiêu sửng sốt, gật đầu, : “ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-210chuong-210.html.]
Hắn nghĩ, chắc hẳn ai thích cô gái như ? Có sức sống tràn trề, việc nguyên tắc, rõ ràng võ lực mạnh mẽ đến mức dời non lấp biển, nhưng thương xót kẻ yếu, tâm tồn thiện ý với thế gian ... Một cô gái như thế, ai thể thích chứ?
Chu thị thấy phụ họa, trong lòng chút vui.
Nghĩ đến điều gì, bà lộ vẻ mất mát, khẽ: “Lúc khi xảy chuyện, con từng với , là bà liên lụy con. Bà hy vọng con thể sống sót, chỉ cần thể khiến con sống sót, thứ đều ...”
Chủ tử của bà giao Tiêu nhi cho bà, bảo bà mang Tiêu nhi về quê, và cho Tiêu nhi nhận bà , để che mắt thiên hạ và bảo vệ . Thậm chí chủ tử , Tiêu nhi cứ giao cho bà, bảo bà tìm cách để Tiêu nhi cố gắng sống sót.
mùa hè năm đó, Tiêu nhi rơi hôn mê. Đại phu đều sắp qua khỏi, bảo bà chuẩn hậu sự. Bà Chu thật sự sợ hãi, cam lòng. Bà hy vọng Tiêu nhi sống khỏe mạnh.
Phát hiện dùng hết cách đều , cuối cùng bà chỉ đành xung hỉ cho ... Hồi tưởng tình huống lúc đó, bà vẫn còn sợ hãi. Dù trong lòng việc cưới vợ xung hỉ là , nhưng so với những điều đó, việc giữ sống sót là quan trọng nhất. Bà tin chủ tử cũng sẽ đồng ý.
Bà ngờ, xung hỉ thật sự tác dụng. Ly Nương hơn tất cả cô gái đời . Bà cảm thấy chủ tử nếu thấy Ly Nương, cũng sẽ thích nàng. Bà cũng tính là phụ lòng chủ tử giao phó.
Phó Văn Tiêu bà, bà đang áy náy. Anh nhẹ nhàng : “Mẹ, con cảm kích vì con...” Anh khẽ mím môi, mặt nóng. Hắn cảm thấy Chu thị sai điều gì, thậm chí cảm ơn bà, luôn rời bỏ , chăm sóc như một khác.
Nhờ bà, mới thể gặp Úc Ly. Nếu , dù họ sống cùng một làng, e rằng cả hai cũng giao thoa. So với cái c.h.ế.t, hối tiếc hơn nếu và nàng lỡ mất . Thậm chí đến khi c.h.ế.t lẽ cũng đời một cô gái tên là “Úc Ly”. May mắn , họ thể quen bằng cách .
Chu thị nhận thần sắc mặt , kìm mà che miệng rộ lên. Bà cuối cùng cũng yên tâm.
Tiêu nhi thể đang chuyển biến , Ly Nương cũng là , hơn nữa nàng cô gái bình thường. Nàng thể tự bảo vệ . Sau nếu gặp những kẻ đó... bà cũng cần lo lắng cho họ nữa.
Hôm , Úc Ly nhận tiền công liền phố mua đồ Tết.
Phố lớn ngõ nhỏ ở huyện thành đều náo nhiệt. Hàng hóa phố năm nay nhiều hơn năm ngoái. Vì cần mua quá nhiều đồ, thể mua hết trong một ngày, nàng quyết định mỗi ngày mua một ít mang về.
Đi ngang qua Hẻm Tụ Tài, Úc Ly ghé qua thăm em gái, hỏi nàng cần mua đồ Tết gì .
Úc Kim : “Chị cả, chúng em bắt đầu mua .”
Họ sống ngay ở huyện thành, còn kiếm chút tiền, nên việc mua đồ Tết cũng thoải mái hơn. Vì thế, mấy ngày nay hễ thời gian là họ mua đồ Tết, khi về làng lấy ngũ cốc thì mang đồ về luôn.
Không chỉ , Úc Kim còn cố tình nhập một lô đồ Tết về, đặt bán ngay tại tiệm. Không ngờ việc buôn bán ở tiệm càng hơn. Ba họ bận rộn ngừng, kiếm ngày càng nhiều tiền.
Úc Kim thấy giỏ của nàng sắp đầy ắp đồ, dù nàng sức mạnh lớn, nhưng nghĩ đến việc nàng gánh về, vẫn thấy xót.
Nàng hỏi: “Chị cả, là nhà dọn về huyện thành ở ?” Nàng thấy nhà họ Phó thật thể dọn về huyện thành, dù đất đai nhà Phó cũng cho thuê hết, cần tự chăm sóc hoa màu. Ở làng tiện bằng ở huyện thành. Chị nàng cũng cần ngày nào cũng dậy sớm giữa đêm lên huyện thành nữa.
Hơn nữa, chị nàng thích đồ ăn huyện thành. Nếu ở huyện thành, ăn lúc nào cũng thể mua, cần chịu đựng.
Úc Ly ngờ tối qua cả nhà bàn bạc khi nào dọn về huyện thành, hôm nay em gái hỏi nàng.
Nàng : “Thật chúng dự định đợi mùa xuân năm , khi thời tiết ấm áp thì sẽ dọn về huyện thành.”
“Thật ?” Úc Kim vui mừng : “Thật là quá.”
Còn về việc tại là mùa xuân mới dọn về, nàng nghĩ chắc là để tiện chăm sóc sức khỏe cho rể. Dù thể rể , giữa trời giá rét mà chuyển nhà, lỡ bệnh thì .