Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 225:chương 225

Cập nhật lúc: 2025-10-09 13:37:16
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

Vợ chồng Úc lão gia tử  và nhà đại phòng ở bên cạnh đều thấy tiếng , sắc mặt đều .

Hiện tại họ bất cứ chuyện gì liên quan đến Úc Ly.

Tiếc là dù , động tĩnh bên nhị phòng vẫn ngừng truyền qua, khiến họ vô cùng khó chịu.

Úc lão thái thái bực bội mắng hai cô con gái: “Đại Nương với Nhị Nương còn về? Hai đứa oan gia , đều về thăm cha chúng, sinh chúng ích lợi gì!”

Bà hiện tại ước gì hai cô con gái mau chóng dẫn chồng con về, để đỡ cho bên chính viện nhà họ Úc trông như ai lui tới .

Bên nhị phòng gì mà ? Nhà tồi tàn chật hẹp, đến đó sợ là nổi một cái ghế để .

Úc lão gia tử lặng thinh hút t.h.u.ố.c lào, một lời.

Mấy cha con Úc lão đại trốn trong phòng, lấy lý do là sách. Còn thật sự sách thì ai .

Nhị phòng bên ảnh hưởng bởi những chuyện ở chính viện.

Phó Văn Tiêu và Úc Ly cửa, hành lễ với cha vợ, trao những món quà mang đến cho họ, đó lì xì năm mới cho các cô em vợ.

“Cảm ơn rể!”

Ba cô gái tít mắt, cảm thấy rể thật , trai, hào phóng.

Bao lì xì cứng cỏi trong tay, sờ một cái là một lạng bạc.

Phó Văn Tiêu : “Không cần cảm ơn, đây là chị cả các em gói, là Ly Nương kiếm tiền.”

Tiền bạc trong nhà đều do Úc Ly quản lý, lì xì bao nhiêu đều là ý nàng, chỉ là kẻ ăn bám, hiện tại còn vợ nuôi.

Ba cô gái mở to mắt , đầy vẻ ngạc nhiên.

Các cô đương nhiên chị cả kiếm tiền, nhưng đây là đầu tiên thấy một đàn ông thản nhiên nhắc đến chuyện như .

Đàn ông thường đều cố gắng kiêng dè ? Ngay cả những ăn bám vợ, ở bên ngoài cũng gồng thể hiện khí thế chủ gia đình, sợ dựa dẫm vợ.

Anh rể quả nhiên là một nam tử kỳ lạ!

Sắp đến trưa, Úc đại cô và Úc tiểu cô cuối cùng cũng tới.

Úc lão thái thái thấy họ, mặt cuối cùng lộ nụ . Chỉ là khi thấy họ cửa chạm mặt , thậm chí còn kịp đặt đồ xuống, đầu sang nhị phòng, mặt bà liền sầm xuống.

“Các ngươi cái gì đấy?” Bà gào lên mắng chửi, “Đồ oan gia, cánh cứng ...”

“Mẹ, ngày Tết, thể mắng c.h.ử.i , sẽ giảm phúc,” Úc tiểu cô nhắc nhở bà .

Úc lão thái thái giận dữ : “Nếu , các ngươi cũng đừng những chuyện  tức giận!”

“Chuyện gì mà tức?” Úc tiểu cô cho là đúng, “Chúng con đều cha thích chúng con, thì chúng con đến phiền mắt cha nữa.”

Nói , nàng dắt chồng con thẳng sang nhà bên.

Còn Úc đại cô, nàng sớm dẫn con trai và con gái đến cửa bên , sợ chậm một chút sẽ Úc lão thái thái tóm .

Tính nàng mềm yếu, cả đời thoát khỏi ảnh hưởng của cha , nhưng nàng thể chịu cảnh mỗi năm về nhà, nhà họ Úc lấy chuyện chân tật của con trai nàng chế giễu. Đặc biệt là trẻ con hiểu chuyện, một sự tàn nhẫn ngây thơ, thấy Tôn Chính là gọi là đồ què, nhạo cà nhắc.

Thấy hai cô con gái đều bỏ , đồ đạc cũng thèm đặt xuống, vợ chồng Úc lão gia thật sự tức giận vô cùng.

Chỉ là lúc , đại phòng đều trốn trong phòng, một ai giúp họ.

Úc lão gia gõ cây tẩu t.h.u.ố.c trong tay, cuối cùng lên tiếng, với hai cô con gái: “Các ngươi mà bước khỏi cái cửa , thì đừng hòng nữa.”

Phản ứng của Úc đại cô và Úc tiểu cô là — chút do dự bỏ .

Năm xưa cha bán các nàng như món hàng, các nàng còn nhà ngoại nữa .

Mùng hai Tết về, chẳng qua là để cho thấy, dù sống đời, cần quan tâm đến nhiều thứ, họ con cái xăm soi, chuyện nên thì vẫn .

Hiện tại nhà họ Úc chia  nhà các nàng về thăm em trai, thăm cháu gái bên nhà ngoại, còn việc thăm hai ông bà già thì chẳng cả.

Cho nên hai đe dọa.

Kết quả, vợ chồng Úc lão gia tử tự nhiên tức đến ngã ngửa.

 

Úc đại cô và Úc tiểu cô đến, nhị phòng càng thêm náo nhiệt.

Cả nhà đoàn tụ, vợ chồng Úc lão nhị vội vàng lấy những món thịt do Úc Kim mua cuối năm, thêm món cho họ.

Bây giờ chia  nhà , bao nhiêu đồ ăn cũng ai quản. Úc lão nhị như Úc lão thái thái nhẫn tâm, hai chị em khó khăn lắm mới về nhà, đương nhiên chiêu đãi thật .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-225chuong-225.html.]

Phó Văn Tiêu, con rể nhà họ Úc, cùng với dượng chuyện. Còn Tôn Chính và Dương Bân.

Úc đại cô và Úc tiểu cô thì giúp nấu cơm.

Tôn Phương Nương và Dương Mạn Nương tìm mấy biểu tỷ cùng chuyện.

Chỉ là các cô nhanh phát hiện, việc chuyện biến thành Ly Nương canh chừng để luyện cái thứ thể thuật gì đó?

Tôn Phương Nương thì , nàng cùng Úc Kim ăn ở huyện thành, tối việc gì, Úc Kim sẽ kéo nàng cùng luyện, cũng xem như chút cơ bản. Chỉ Dương Mạn Nương chút cơ bản nào, luyện xiêu xiêu vẹo vẹo, dám là giống , chỉ thể là chẳng liên quan gì đến .

Úc Ly chỉ dẫn hai .

Sau đó, từng tràng tiếng kêu t.h.ả.m thiết liên tục vang lên. Người còn tưởng nơi xảy chuyện gì.

Úc đại cô và Úc tiểu cô kinh sợ, vội chạy đất trống phía bếp xem các cô đang gì. Nhìn thấy cảnh tượng mắt, khỏi chút vô ngữ.

“Các con đang ?” Úc tiểu cô hỏi.

Thư Sách

Úc Kim : “Tụi con đang cường kiện thể, luyện cái chỉ bệnh, còn thể một chọi mười.”

Lời khiến Úc tiểu cô cũng bật : “Các con đùa đấy ?” Nàng từng luyện cái gì mà con gái thể một chọi mười cả.

Úc Kim chỉ Úc Ly: “Chị con đấy!”

Úc tiểu cô về phía Úc Ly đang bình tĩnh, trầm mặc một lát, đó với con gái: “Mạn Nương, con học tập theo chị cả con cho , cần lo lắng cho con nữa.”

Dương Mạn Nương vẻ mặt đau khổ gật đầu.

Úc đại cô và Úc tiểu cô thấy bên chuyện gì, bên bếp.

Mấy đàn ông đang trò chuyện cũng xem.

Dượng Dương điều gì, hỏi: “Cái ? Thật sự thể cường kiện thể ?”

Phó Văn Tiêu Úc Ly đang chỉ dẫn mấy cô gái, : “Tự nhiên là thể .”

“Thật ?”

Dượng Dương và Tôn Chính . Trong lòng họ, Phó Văn Tiêu là một sách giỏi, dù gì, chỉ đó thôi, thì cái khí chất đó cũng khiến tin tưởng vài phần.

Dượng Dương : “Nếu , cứ luyện .” Rồi hỏi, “Bân con luyện ?”

Tôn Chính cũng .

“Đều thể,” Phó Văn Tiêu thản nhiên . Còn việc thể kiên trì đến cùng , thì chỉ thể xem chính họ.

Dương Bân tuổi còn nhỏ, đang lúc tò mò về thứ, liền la ầm ĩ cũng theo các chị luyện.

Thằng bé cho rằng luyện cái thể trở thành đại hiệp trong truyện kể, hành hiệp trượng nghĩa, mặt mày đầy vẻ mong đợi.

Úc Châu bĩu môi, vẫy tay với em họ nhỏ bé : “Lại đây, đây, chị dạy cho. Chị học mấy tháng , thể dạy em một ít động tác.”

Đứa bé sự đời liền theo cô bé học.

Chưa đầy một khắc (15 phút), Dương Bân liền lóc chạy , học nữa.

Úc Châu chu môi, thì thầm với chị ba bên cạnh: “Có đàn ông đều thế ? Cha cũng học giữa chừng bỏ, Bân cũng .”

Úc Ngân , : “Chắc .”

Luyện một lúc, Úc Ly bảo các cô gái nghỉ ngơi.

Mấy cô gái mồ hôi nhễ nhại, rõ ràng động tác lớn, nhưng khi luyện , ngay cả trong cái lạnh đại hàn , cũng sẽ một mồ hôi nóng.

Các biểu tỷ với uống nước, nghỉ ngơi và trò chuyện. Mọi trạc tuổi, đều là con gái, quây quần bên luôn những chuyện dứt để .

Trước đây khi nhà họ Úc chia  nhà, vì e sợ Úc lão thái thái, các cô sự thanh nhàn như thế .

Bây giờ thì , lớn đều mặc kệ các cô, để các cô tự nhiên chơi đùa, chuyện cũng tự tại hơn.

Úc Kim nhỏ giọng hỏi Tôn Phương Nương bên cạnh: “Các  chị đều đến đây, cha chị một ở nhà ?”

Tôn Phương Nương “ừ” một tiếng, vẻ mặt bình thản: “Nghe Chính  ca nhi , cuối năm ngoái ông khỏe, mời một thầy t.h.u.ố.c trong thôn đến xem, khi hai chân ông đ.á.n.h gãy, chấn thương quá nặng, đó chữa trị kịp thời, thương đến tận gốc, e là chống đỡ bao lâu nữa...”

Nói đến đây, nàng cụp mắt xuống.

Từ khi nàng huyện thành việc, và em trai bảo nàng cần lo lắng chuyện nhà, nên nàng cũng tình hình của Tôn Đại Điền.

Mãi đến khi về ăn Tết, mới phát hiện cơ thể Tôn Đại Điền suy yếu đến sắp qua khỏi.

Chắc là đợi qua Tết lâu, nhà họ sẽ tang sự.

Tốt quá .

Tôn Phương Nương thầm vui mừng trong lòng. Đợi xong tang sự, nàng sẽ lấy lý do giữ đạo hiếu, ba năm cần suy nghĩ đến chuyện hôn sự của . Như , nàng thể tâm ý theo Kim Nương ăn, kiếm thêm tiền, chữa chân cho em trai, và đón họ lên huyện thành sinh sống.

Buổi trưa, một đám quây quần bên , ăn bữa cơm náo nhiệt.

Ăn xong thêm một lát, cuối cùng cũng chuẩn về.

Úc lão nhị và Liễu thị sôi nổi đáp lễ cho họ. Lễ vật chỉ nhiều hơn chứ ít , khiến Úc đại cô và Úc tiểu cô đều hiểu rằng, hiện tại cuộc sống nhị phòng khá giả, nên họ hề keo kiệt trong việc đáp lễ.

Loading...