Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 226

Cập nhật lúc: 2025-10-09 14:02:09
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

Mùng hai Tết là ngày con gái về nhà đẻ, còn mùng ba Tết bắt đầu cho việc thăm viếng họ hàng.

Tuy nhiên, Úc Ly mấy hứng thú với việc thăm họ hàng. Chủ yếu là cả nguyên chủ lẫn nàng đều quen thuộc gì với những họ hàng bên nhà họ Úc, những thiết thì gặp hôm qua , và đó là những cận nhất.

Hơn nữa,  Liễu thị là chạy nạn đến đây, nhà ngoại sớm còn ai, nên mấy chị em Úc Ly tự nhiên cần về nhà ngoại thăm hỏi.

Ngày mùng ba Tết, họ nghỉ ngơi ở nhà.

Úc Ly là chịu yên, sáng sớm nàng sân luyện thể thuật hai canh giờ, luyện đến khi mồ hôi nhễ nhại, bụng réo ầm ầm mới chịu dừng .

Buổi chiều, nàng theo Phó Văn Tiêu luyện chữ, hai đứa trẻ cũng cuốn theo mà cùng luyện.

Cảnh ba xếp hàng luyện chữ khiến  Chu  thị mỗi thấy đều bật .

Phó Văn Tiêu đó, thầy giáo, chỉ dẫn cho họ chữ. Hắn đối xử bình đẳng với ba học trò, nhưng khi hai đứa trẻ thấy, sẽ nhét mấy viên mứt cho Úc Ly để nàng ngọt miệng, khích lệ nàng tiếp tục kiên trì.

 

Ngày mùng bốn Tết,  Chu  thị thấy họ vẫn thăm họ hàng, liền tỏ vẻ do dự.

“Nương, ạ?” Úc Ly hỏi thẳng.

Phó Văn Tiêu cũng về phía  Chu thị, tuy hỏi nhưng vẻ mặt cũng khích lệ, ý bảo bà cứ thẳng .

Lúc cả nhà đang ăn sáng cùng .

Chu thị khẽ đặt đũa xuống, : “Mẹ một em gái, gả đến thôn Thanh Hà bên , thăm nó.”

Những năm Phó Văn Tiêu bệnh nặng, thêm lòng bà nỗi bận tâm, nên bà tự nhiên tâm trí thăm họ hàng. Dịp Tết nhà họ Phó đều đóng cửa từ chối khách. Năm nay thấy Phó Văn Tiêu sức khỏe lên, bà liền thăm em gái .

“Nương, thì thôi ạ,” Úc Ly .

Tên các thôn ở vùng đều bắt đầu bằng chữ “Thanh”. Nếu gọi là “Thanh Hà thôn”, chắc cũng xa lắm nhỉ?

Trong nhận thức của nàng, nơi nào là thể . Mẹ chồng thì đương nhiên thể .

Phó Văn Tiêu cũng : “Nương, tụi con cũng việc gì, chi bằng cùng Nương luôn ạ.” Nói , “Con cũng lâu gặp dì, Người sống thế nào. Hiện tại cơ thể con , nên thăm Người một chuyến.”

Nghe gọi “Dì”,  Chu thị sững sờ, mở miệng gì.

Úc Ly cũng  Chu thị còn em gái, lập tức : “Nương, chúng cùng nhé, bây giờ là Tết mà, đúng là lúc thăm viếng.”

Nếu là em gái của chồng, thì cũng là dì của nàng, thăm là nên .

 Chu thị thấy họ đều , do dự một lát, cuối cùng cũng đồng ý.

Ăn sáng xong, bà bắt đầu sắp xếp đồ đạc thăm viếng. Nhìn bóng lưng băng rộn của bà, thể thấy bà thật sự vui mừng.

Úc Ly bà, nhỏ giọng với Phó Văn Tiêu:  " Nương còn em gái, thì hôm qua cùng Nương thăm .”

Mùng hai về nhà ngoại, mùng ba họ thăm dì của chồng, lịch trình hợp lý.

Phó Văn Tiêu nàng lén lút, mắt ánh lên ý , cũng hạ giọng theo: “Thật Nương còn một em trai và một em gái, Nương là chị cả trong nhà. Nghe năm đó nhà họ Chu nghèo, gặp mất mùa. Để nuôi sống em trai và em gái, khi nha bà thôn tuyển , Nương liền theo nha bà ...”

Đáng tiếc, dù nhà họ Chu tiền bán của bà, cuộc sống vẫn khá hơn.

Khi đó đang gặp hạn hán hiếm , cuộc sống đều khó khăn. Em trai út của  Chu  thị vẫn c.h.ế.t đói, chỉ em gái chật vật lớn lên, gả đến thôn Thanh Hà.

Còn cha bà, cũng qua đời sớm hơn vài năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-226.html.]

Úc Ly xong, thẫn thờ đó, vẻ mặt mơ hồ.

Phó Văn Tiêu đột nhiên thắt lòng, chút hối hận vì những chuyện cho nàng.

Thế giới của nàng quá đơn thuần, tình cảm vô cùng thuần khiết. Một khi nàng đặt lòng, nàng sẽ coi trọng. Nghe thấy những chuyện may mắn, sẽ khiến nàng khó chịu.

Nếu ức h.i.ế.p họ, nàng còn thể giúp họ đ.á.n.h trả, dám bắt nạt họ nữa.

nếu họ vì thiên tai mà sống khổ, nàng thể gì?

“Ly Nương, đừng nghĩ nhiều,” Phó Văn Tiêu nhẹ nhàng vỗ vai nàng, “Nương chúng .”

Úc Ly hồn, chậm rãi “” một tiếng.

Chu  thị nhanh chóng sắp xếp xong đồ thăm họ hàng, đầy cả một cái rổ. Bà còn nhét thêm ít bạc trong, là tiền bà kiếm từ việc thêu thùa.

Tiếp đó, bà gọi hai em Phó Yến Hồi, Phó Yến Sanh , quần áo mới tươi tắn cho chúng, sửa soạn chúng trông như hai đứa bé trong tranh Tết, vô cùng tinh .

dáng vẻ hai đứa trẻ, hài lòng, với Úc Ly và Phó Văn Tiêu bên : “Tiêu  ca nhi, Ly Nương, chúng thôi.”

Mấy cùng cửa.

 Chu thẩm nhà bên thấy họ, liền hỏi: “Tố Nương, hôm nay các cô đấy?”

Tố Nương là khuê danh của bà Chu.

Bà Chu đáp: “Chúng thôn Thanh Hà, thăm em gái .”

Bà Chu thẩm liền ngay: “À, thăm Lệ Nương nhà cô. là nên ! Sức khỏe Tiêu  ca nhi giờ hơn nhiều , nếu thể khỏi nhà, nhất định nhận họ hàng bên dì nữa chứ.” Bà liếc Phó Văn Tiêu, thêm, “Hôm nay mùng bốn Tết, chắc thuyền đấy, các cô thuyền sẽ nhanh hơn.”

,”  Chu thị gật đầu, “Sức khỏe Tiêu  ca nhi còn khỏe hẳn, cũng dám bắt nó bộ quá xa.”

Chào tạm biệt  Chu thẩm, cả đoàn đến bến sông.

Thư Sách

Nào ngờ, chờ thuyền ở đây đông, đều là những thăm họ hàng, và cả những huyện thành.

Vào dịp Tết, việc chèo thuyền qua sông lợi nhuận cao nhất. Dù cả năm bận rộn, dân cũng chỉ lúc chút tiền dư, sẽ dám chi tiền hơn.

Chu  thị xung quanh những chờ thuyền, với Úc Ly và : “Thôn Thanh Hà cách đây khá xa, thuyền cũng mất hơn một canh giờ, lâu lắm đấy.”

Nếu bộ, mất cả buổi sáng.

Vì thế, thuyền vẫn là hơn.

Không lâu một chiếc thuyền đến, thuyền huyện thành, mỗi trả năm đồng tiền.

Vì là dịp Tết, phí thuyền cũng tăng giá, đợi qua Rằm tháng Giêng mới giảm.

c.ắ.n răng trả năm đồng , tiếc tiền quá, mặc cả với chèo thuyền một hồi, thấy giá thật sự giảm , đành bỏ cuộc, quyết định xe bò hoặc xe la.

Tuy hai loại xe cũng tăng giá, nhưng dù vẫn rẻ hơn thuyền nhiều.

Cuối cùng lên thuyền cũng bao nhiêu .

cùng tuyến đường, họ chờ chiếc thuyền tiếp theo.

Chờ thuyền đến, nhà họ Phó đều lên thuyền, với chèo thuyền là họ thôn Thanh Hà.

Sau một canh giờ rưỡi, họ cuối cùng cũng đến thôn Thanh Hà.

 

 

 

 

 

 

Loading...