Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 229
Cập nhật lúc: 2025-10-10 13:52:20
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm , ăn sáng xong, Úc Ly và Phó Văn Tiêu liền chuẩn ngoài.
Hai em Phó Yến Hồi đang chơi bên cạnh thấy , vội chạy tới ôm chân họ, ngước khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu lên .
“Tiểu thẩm thẩm, tiểu thúc thúc, hai định thế ạ? Chúng con cũng !”
Hai đứa trẻ còn nhỏ, đúng là tuổi ham chơi. Chúng dám tự khỏi nhà, nhưng thích cùng lớn. Có lớn ở bên, chúng sẽ còn sợ hãi nữa.
Thấy hai sắp ngoài, hai em liền chạy tới níu lấy, rõ ràng là cùng.
Phó Văn Tiêu cúi xuống hai đứa trẻ, mỉm ôn hòa, nhưng miệng lời phũ phàng: “Không , các con !”
Hai em mếu máo, sang Úc Ly: “Tiểu thẩm thẩm…”
Úc Ly thấy đưa hai đứa trẻ theo đến huyện thành cũng . Chúng tuy còn nhỏ nhưng ngoan, chạy lung tung. cô kịp gì thì Phó Văn Tiêu lên tiếng: “Không . Thẩm thẩm của các con còn chăm sóc , thể phân tâm chăm sóc thêm các con nữa. Nếu nàng đưa nhiều như đến huyện thành, một nàng sẽ mệt lắm.”
Phó Văn Tiêu nghiêm túc, dường như đang giải thích cặn kẽ cho hai đứa trẻ hiểu.
Hai em hiểu, khỏi thương thẩm thẩm nên còn nằng nặc đòi nữa, chỉ với Úc Ly: “Tiểu thẩm thẩm vất vả ạ.”
Úc Ly: “…” Có vất vả gì nhỉ?
Đứng bên cạnh, Chu thị suýt nữa thì bật .
Nhìn Tiêu ca nhi mặt mày nghiêm túc lừa hai đứa trẻ chỉ để chúng theo… rõ ràng là độc chiếm vợ đây mà. Quả nhiên, dù tỏ tao nhã lễ độ đến , thì trong xương cốt vẫn là con tính chiếm hữu mạnh ngày nào, thích cái gì là chiếm cho bằng .
Lúc hai khỏi cửa, vẫn thấy hai đứa trẻ nắm tay Chu thị, ở cổng theo đầy lưu luyến.
Úc Ly ngoảnh đầu , : “Trông chúng nó thật sự cùng chúng … Thật sự đưa ? Thật mệt .”
Anh đường đường là một trang nam tử, cần cô chăm sóc nhiều, cô chắc chắn mệt .
Phó Văn Tiêu đáp: “Lần chúng đến bái kiến Uông gia, đừng đưa chúng theo. Lần hãy .”
Úc Ly chợt hiểu . Nghĩ đến chuyện tình hình bên Uông gia thế nào, hai đứa trẻ đến nơi xa lạ thể sẽ sợ hãi, cô liền nhắc đến nữa.
Lần , thời gian sẽ đưa chúng đến huyện thành chơi.
Vì sức khỏe của Phó Văn Tiêu , Úc Ly định bụng sẽ đưa thuyền đến huyện thành.
Bây giờ họ thiếu tiền, thực mỗi ngoài đều thuyền cũng chẳng . Chỉ là Úc Ly thích bộ hơn, rèn luyện sức khỏe. Hơn nữa, những lúc đường vắng , cô chút chuyện khác thường cũng ai để ý.
Hai đến bến sông, đợi một lát thì thấy chú Vương lái đò chèo thuyền tới.
Chú Vương thấy Úc Ly liền chào: “Ly Nương, cháu định đến huyện thành ?”
Úc Ly “” một tiếng, lên thuyền ngay mà đỡ Phó Văn Tiêu lên .
Chú Vương ngờ cô còn cùng khác. Đợi Phó Văn Tiêu lên thuyền, đầu mỉm với ông, ông liền sững sờ tại chỗ.
“Ly, Ly Nương, vị công tử là…” Ông hỏi, giọng lắp bắp.
Phản ứng của chú Vương cũng là bình thường. Dân trong làng đầu thấy Phó Văn Tiêu đa phần đều như .
Úc Ly : “Chú Vương, đây là phu quân của cháu ạ.” Đoạn, cô sang giới thiệu với Phó Văn Tiêu: “Tiêu ca nhi, đây là chú Vương, ngày thường chú giúp đỡ nhà .”
Năm ngoái, khi Úc Kim và mới bắt đầu buôn bán ở huyện thành, ngày nào cũng thuyền của ông Vương. Dù sớm đến ông cũng đến đón, thậm chí còn giảm cho họ ít tiền, xem như chiếu cố .
Chú Vương kinh ngạc mở to mắt, nhịn mà Phó Văn Tiêu thêm vài .
Đây mà là đàn ông xí bệnh tật liệt giường ư? Nếu thế mà còn chê là , thì đời chắc chẳng ai nữa.
Lúc chèo thuyền , trong lòng chú Vương vẫn còn thắc mắc, rốt cuộc là ai đồn rằng Phó công tử xí?
Ông cẩn thận nghĩ , hình như ông chở nhà Úc gia đại phòng về làng, chính Tông ca nhi nhà đó lỡ miệng rằng Ly Nương gả cho một đàn ông bệnh … Chẳng lẽ tin đồn bắt đầu từ lúc đó?
Nghĩ đến đây, ấn tượng của ông về nhà đại phòng vài phần. Ông quyết định nên tránh xa họ một chút.
Nửa canh giờ , thuyền cập bến huyện thành.
Úc Ly trả tiền đỡ Phó Văn Tiêu xuống thuyền.
Chú Vương theo, vị Phó công tử tuy hình gầy guộc, nhưng cũng là một nam nhi vóc dáng cao ráo. Đứng cạnh Ly Nương, càng tôn lên vẻ nhỏ nhắn, mềm mại của cô. Thế mà một đàn ông cao lớn như cần Ly Nương cẩn thận dìu lên xuống thuyền, lẽ nào sức khỏe của thật sự kém đến thế?
Sắc mặt quả thật hồng hào, nhưng cũng đến nỗi trắng bệch. Chỉ là một làn da trắng mịn như ngọc, tựa như tuyết đọng, chắc là ít khi phơi nắng.
Vẫn khỏi rằm tháng Giêng nên huyện thành vô cùng náo nhiệt.
Trong dịp Tết, ngoài việc thăm hỏi họ hàng, nhiều dân từ các thôn lân cận cũng đưa gia đình đến huyện thành chơi, khiến cảm giác đông nghịt khắp các con phố lớn ngõ hẻm.
“Cũng náo nhiệt như năm ngoái,” Úc Ly .
Năm ngoái, dân làng thành sắm Tết, đến Tết thì thành du xuân. Chắc đợi qua tháng Giêng, huyện thành sẽ vắng vẻ nhiều.
Vì quá đông, sợ Phó Văn Tiêu va , Úc Ly dẫn một con hẻm vắng hơn, lòng thầm lo chứng sợ đám đông của tái phát .
Bởi cô nhận , từ lúc xuống thuyền, cứ căng cứng.
Thư Sách
Xem quá lâu tiếp xúc với bên ngoài, thật sự sợ đối mặt với đám đông, thật đáng thương.
Phó Văn Tiêu cúi cô gái bên cạnh, : “Không , Ly Nương ở đây, vẫn chịu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-229.html.]
Lời của cũng sai. Hắn thật sự thích nơi đông ồn ào, từ đến nay vẫn . vì cô ở bên, cảm thấy vẫn thể chịu đựng .
Vào huyện thành, họ đến bái kiến Uông gia , Úc Ly bèn dẫn về hướng đó.
Dinh thự của Uông gia ở phía bắc huyện thành, nơi đây là những gia đình thư hương thanh cao sinh sống. Người bình thường ít khi lui tới, vì gian ở đây vô cùng yên tĩnh.
Bước con hẻm dẫn đến Uông gia, chỉ cảm thấy con hẻm dài tĩnh lặng, cực kỳ sạch sẽ gọn gàng. Tường đỏ ngói xanh, thể thấy những cành hoa mai vươn từ tường, vô cùng diễm lệ.
Hai đến cửa chính nhà họ Uông gõ cửa.
Với những nơi như Uông gia, dân thường dám tùy tiện gần. Dù đến cũng cổng chính, cổng phụ thậm chí là cửa hông.
Úc Ly hiểu những quy tắc , còn Phó Văn Tiêu tuy nhưng cũng chẳng bận tâm.
Mở cửa là một ông lão ngoài năm mươi, tóc hoa râm nhưng trông tinh .
Nhìn thấy hai ngoài cửa, ông sững một chút lịch sự hỏi: “Không hai vị tìm ai? Có việc gì ạ?”
Thái độ của ông lão vô cùng khách khí, dám chậm trễ. Ông trông cửa cho Uông gia cả đời , con mắt sớm rèn giũa sắc bén. Ông nhận đôi nam nữ trẻ tuổi mặt tầm thường. Chưa đến dung mạo xuất chúng của họ, chỉ riêng khí chất toát giống thường, tự nhiên ông đối đãi lễ phép.
Phó Văn Tiêu đưa tấm danh trong tay , ôn tồn : “Tại hạ bái kiến Uông Cử nhân, phiền lão trượng chuyển lời giúp.”
Ông lão chùi tay vạt áo mới dùng hai tay nhận lấy.
Ông liếc qua tấm danh , tuy dùng loại giấy thường nhưng nét chữ đó là phi phàm. Ông dám chậm trễ, khách khí : “Phiền hai vị đợi một lát, trong bẩm báo ngay.”
Ông lão nhanh chóng khuất cánh cửa, hai ngoài chờ.
Phó Văn Tiêu đầu, thấy Úc Ly đang chằm chằm, bèn hỏi: “Ly Nương, ?”
Úc Ly : “Trông tự nhiên mà?” Chẳng giao tiếp với khác bình thường đó ? Trông giống sợ đám đông.
Phó Văn Tiêu vẫn giữ nụ môi, khẽ đáp: “Đối phương là một lão trượng, hơn nữa chỉ một ông …”
Nghe , cô hiểu . Hóa chỉ cần đông là sẽ sợ.
Cũng , chỉ một ông lão thì quả thật chẳng gì đáng sợ.
Tuy là Tết, nhưng nhà họ Uông cũng náo nhiệt.
Uông Cử nhân với bên ngoài là bế quan sách, thêm nữa Uông lão phu nhân sức khỏe , nên dù đến thăm cũng tiện phiền. Những tấm gửi đến, Uông gia hầu như đều nhận, chỉ tiếp một vài bạn bè thích quan hệ gần gũi.
Hôm nay Uông Cử nhân cũng ở nhà, đang cạnh mẫu .
Uông lão phu nhân từ trận ốm nặng năm ngoái, sức khỏe cứ lúc lúc , khiến cả nhà vô cùng lo lắng. Họ chỉ lo cho sức khỏe của bà, mà còn lo nếu bà qua đời, con cháu Uông gia đều chịu tang, sẽ lỡ dở nhiều việc.
Hôm nay tinh thần Uông lão phu nhân vẻ khá hơn, đang chuyện với con trai: “Dì của con hôm nay sẽ qua thăm , khi nào bà đến.”
Nói đến đây, bà khỏi thở dài. Bà cảm thấy chính cơ thể gì, phiền quá nhiều lo lắng, thậm chí còn để em gái lặn lội từ phủ thành xa xôi đến thăm, ở suốt nửa năm trời. Có thể ở tuổi còn gặp em gái, lòng bà tự nhiên vui.
Uông Cử nhân bưng chén t.h.u.ố.c đút cho bà, : “Mẫu đừng nghĩ nhiều. Chúng con đều mong khỏe mạnh. Chỉ cần , dì mới thể an tâm.”