Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 230:chương 230

Cập nhật lúc: 2025-10-10 13:52:21
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Uông lão phu nhân mỉm , đang định gì đó thì thấy Uông phu nhân bước .

Uông phu nhân tiên thỉnh an lão phu nhân, đó đưa một tấm danh cho chồng.

“Thiếp của ai ?” Uông Cử nhân nhíu mày, chút mất kiên nhẫn. Tay ông vẫn đang bưng chén thuốc, rảnh để xem.

Uông phu nhân đáp: “Chắc là của Tùng Hạc .”

Uông Cử nhân sững , vội đặt chén t.h.u.ố.c xuống, lau tay dùng cả hai tay nhận lấy.

Khi mở tấm , thứ đầu tiên ông thấy là những nét chữ rắn rỏi khỏe khoắn, như rồng bay phượng múa, đầy khí phách. Đó là loại chữ mà giới sĩ tử yêu thích nhất, và những yêu thi họa càng thể cưỡng .

Vẻ mặt ông giấu sự vui mừng, vội vàng hỏi: “Tùng Hạc ? Mau mời ngài .”

Uông phu nhân vẻ mặt của chồng, ngay gửi hôm nay là ông gặp, khỏi thấy buồn .

Lúc nãy lão Trương gác cổng đưa , bà còn tưởng là những kẻ đến vì danh tiếng của Uông gia hoặc của chồng . khi thấy nét chữ đó, bà , liền vội vàng mang cho chồng.

Uông Cử nhân với : “Mẹ, con ngoài gặp một vị khách .”

Uông lão phu nhân tính con trai, : “Đi , cần ở đây với , bao nhiêu hầu hạ .”

Uông Cử nhân vén chăn cho , đó dậy nhanh bước ngoài.

Vừa khỏi cửa, ông liền hỏi vợ chính Tùng Hạc đến .

Uông phu nhân đáp: “Nghe lão Trương gác cổng , là hai trẻ tuổi, một nam một nữ, trông nào cũng vô cùng xuất chúng, thường.”

Thư Sách

“Thật ?” Uông Cử nhân càng thêm mong đợi.

Đại Khánh triều xưa nay lệ chuộng cái , phong khí từ triều . Trong triều, nếu quan viên nào tướng mạo , ngay cả hoàng đế cũng sẽ để ý hơn vài phần.

Phong khí cũng lan dân gian. Người dân thường vì bận rộn mưu sinh nên quá để tâm, nhưng giới sĩ tử thì khác.

Khi một nam tử chỉ tài hoa hơn mà còn dung mạo tuấn mỹ phi phàm, thì chắc chắn sẽ giới sĩ tử vô cùng ngưỡng mộ.

Uông Cử nhân cũng là một phàm tục. Ông xưa nay ngưỡng mộ những mỹ nam tử tài hoa, nét chữ của Tùng Hạc ông cũng từng xem qua, sớm ngưỡng mộ từ lâu, chỉ tiếc vô duyên gặp mặt.

Không ngờ hôm nay Tùng Hạc đích gửi đến cho .

Uông Cử nhân thậm chí chút nôn nóng, đợi mời mà thẳng cổng lớn để gặp.

Uông phu nhân thấy bộ dạng của ông, chỉ đành bất đắc dĩ theo. Nghe lão Trương trong khách đến hôm nay còn nữ quyến, bà dù cũng tiếp đãi một phen, kẻo Uông gia thất lễ.

Ngoài cửa, Phó Văn Tiêu và Úc Ly đang chuyện thì thấy tiếng bước chân dồn dập từ bên trong vọng .

Ngay đó, một đàn ông ngoài ba mươi, cằm để chòm râu , sải bước . Ông mặc một chiếc áo dài rộng rãi, tay áo bay phất phới, trông vô cùng phóng khoáng.

Theo ông là một phu nhân đoan trang xinh , là chủ mẫu của gia đình.

Ánh mắt Uông Cử nhân ngay lập tức dừng hai đang sóng vai cửa, cảm thấy một đôi mắt đủ.

Ông vui mừng hỏi: “Ngài chính là Tùng Hạc ?”

Tuy Phó Văn Tiêu trông còn trẻ, chỉ độ đôi mươi, nhưng vì nét chữ của quá xuất sắc, trong lòng Uông Cử nhân, đây là bậc thầy. Đạt giả vi sư, ông dùng kính ngữ để tỏ lòng tôn trọng.

Phó Văn Tiêu khẽ gật đầu, chắp tay hành lễ chào ông.

Uông Cử nhân bước nhanh tới, nhiệt tình nắm lấy tay : “Tiên sinh đừng đa lễ, mời , mời !”

Phó Văn Tiêu: “…”

Uông phu nhân cũng cứng cả mặt, chút nỡ thẳng.

Thấy Phó Văn Tiêu cứng đờ tại chỗ, căng thẳng, Úc Ly hiểu , liền kéo tay về, đồng thời kéo dịch sang một bên, cho Uông Cử nhân chạm nữa.

Vị Uông Cử nhân thật sự quá nhiệt tình, mới gặp mặt động tay động

 

 

 

 

 

Úc Ly từng gặp nào như Uông Cử nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-230chuong-230.html.]

Uông Cử nhân sững , thấy Úc Ly đang đầy đề phòng, ông tức thì chút ngượng ngùng, vội : “Cô nương thứ , tại hạ chỉ vì quá kích động khi gặp , nên mới chút thất lễ, mong cô nương bỏ qua.”

Phó Văn Tiêu cố nén sự khó chịu trong lòng, nhàn nhạt : “Không .”

Hắn quả thật thích khác tùy tiện chạm , huống hồ là một xa lạ mới gặp.

Uông Cử nhân mời họ nhà, hỏi: “Không vị cô nương là…”

“Nàng là phu nhân của tại hạ,” Phó Văn Tiêu , khóe miệng kìm mà cong lên.

“Ra là tôn phu nhân!” Uông Cử nhân nhiệt tình khen ngợi, “Tiên sinh tướng mạo phi phàm, phu nhân cũng dung nhan yêu kiều, thật hiếm , quả là một đôi thần tiên quyến lữ, duyên trời tác hợp…”

Úc Ly đầu đầy dấu hỏi chấm vị Cử nhân .

Giới sĩ tử tôn sùng Uông Cử nhân, ngay cả dân trong huyện thành khi nhắc đến ông cũng hết lời khen ngợi, ông từ nhỏ nổi danh thần đồng, sinh con là sinh đứa trẻ thông minh như Uông Cử nhân.

bây giờ xem , ông hình như chút ngốc nghếch.

Uông phu nhân suốt đường lời nào, vẻ mặt bình thản, thậm chí vài phần an nhiên.

Ngày thường thì , chồng bà trông cũng vẻ tự phụ, ung dung của con nhà thế gia. hễ gặp những tài hoa hơn , dung mạo xuất chúng là chút kìm chế , liền lộ nguyên hình.

Tuy ở tuổi , lúc vẫn như một đứa trẻ. Đây cũng là lý do Uông gia dám để ông tiến xa hơn con đường quan lộ, vẫn là nên để ông ở nhà sách nghiên cứu học vấn thì hơn.

Chậm vài năm cũng .

Vào trong nhà, Uông Cử nhân đãi Tùng Hạc và phu nhân một bữa thật thịnh soạn, sai Uông phu nhân chuẩn tiệc.

“Không cần phiền phức như ,” Phó Văn Tiêu , “Tại hạ hôm nay đến tìm Uông việc…”

Uông Cử nhân lập tức : “Không vấn đề gì, chúng thư phòng chuyện!” Ông đầu dặn vợ tiếp đãi chu đáo cho phu nhân của Tùng Hạc , , “Nào nào, chúng qua bên chuyện… À, lát nữa thể lưu cho tại hạ một bức thư pháp ? Thư pháp của bên ngoài ngàn vàng khó cầu, tại hạ xưa nay yêu thích thư pháp, từ khi thấy bút tích của thì vẫn luôn nhớ mãi quên…”

Phó Văn Tiêu cứ thế Uông Cử nhân lôi .

Úc Ly khỏi theo họ.

Uông phu nhân che miệng , : “Vị …” Bà chợt khựng , hỏi: “Không vị nương tử đây xưng hô thế nào?”

Nếu là hiểu lễ nghi, lúc sẽ họ của nhà chồng.

Tiếc là Úc Ly hiểu những quy tắc của thời đại , cô thẳng: “ họ Úc, tên Úc Ly.”

“Úc gia nương tử…”

“Cứ gọi là Úc cô nương là ,” Úc Ly thêm.

Vẻ mặt Uông phu nhân chút cứng , nhưng nhanh chóng trở bình thường, : “Úc cô nương theo .”

Bà dẫn Úc Ly đến một phòng khách, tiếp đãi cô ở đó, cho mang và điểm tâm lên.

Trà và điểm tâm của Uông gia quả thật ngon. Úc Ly nếm thử một miếng bánh ngàn lớp giòn tan là dừng . Ngay cả khi Uông phu nhân chuyện, cô cũng chỉ đáp qua loa.

Hành vi phần thất lễ, nhưng vì cô ăn ngon lành quá đỗi, động tác thô tục, cộng thêm dáng vẻ còn trẻ, Uông phu nhân thật khó mà sinh lòng ghét bỏ, ngược còn khoan dung.

Tiếp xúc với một cô nương thẳng thắn như còn dễ chịu hơn nhiều so với những bụng vòng vo.

Thấy cô ăn hết một đĩa điểm tâm, Uông phu nhân đầu bảo chuẩn thêm.

Úc Ly chút ngượng ngùng: “Uông phu nhân, điểm tâm nhà ngon thật sự…”

Uông phu nhân ôn hòa : “Không , Úc cô nương thích là vinh hạnh của đầu bếp nhà . Cô cứ ăn nhiều một chút.”

Nghĩ đến hành vi thất lễ của chồng lúc nãy, bà ý bù đắp, nên tiếp đãi cô nhiệt tình. Thấy cô thích, bà liền cho chuẩn thêm.

lúc , hầu báo, Diêu lão phu nhân đến.

Uông phu nhân áy náy với Úc Ly: “Trong nhà một vị trưởng bối đến, ngoài đón bà một chút.”

Úc Ly : “Phu nhân cần khách sáo.”

Uông phu nhân , Úc Ly một càng thêm tự tại.

Đặc biệt là Uông phu nhân sợ tiếp đãi chu đáo, dặn dò hầu trong phòng khách chăm sóc  cô thật . Vì thế, khi cô ăn xong điểm tâm, a thấy vẻ mặt cô vẫn còn thòm thèm, liền thức thời mà cho bưng thêm ít điểm tâm nữa .

Trong chốc lát, nhà bếp bận rộn hẳn lên. Toàn bộ điểm tâm dùng để đãi khách hôm nay đều mang , thậm chí còn nhanh chóng thêm để dự .

 

 

 

 

 

 

Loading...