Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 232
Cập nhật lúc: 2025-10-10 14:10:20
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Văn Tiêu và Uông Cử nhân ở phía bên cũng thấy họ, hai bèn về phía .
Lúc , ánh mắt Phó Văn Tiêu và Diêu lão phu nhân chạm . Anh khẽ gật đầu chào bà, giống như một tiểu bối giáo dưỡng , khiêm tốn và lễ phép khi gặp bậc trưởng bối, khiến thể chê .
Diêu lão phu nhân lặng lẽ gương mặt , cũng nở một nụ .
Bà đầu hỏi Úc Ly: “Úc cô nương, vị công tử là phu quân của con ?”
“Dạ ,” Úc Ly đáp.
Diêu lão phu nhân : “Phu quân của con thật là tuấn tú, nho nhã. Không là nơi nào, tên họ là gì?”
Nghe những lời , những mặt đều nghĩ nhiều.
Uông phu nhân cho rằng vì Diêu lão phu nhân quá yêu mến Úc Ly, nên đối với vị phu quân của cô cũng là “yêu ai yêu cả đường ”.
Thực , trong lòng bà cũng ngớt lời tán thưởng. Khí chất toát trong từng cử chỉ của vị công tử , là thừa kế gia tộc lớn nào đó dày công bồi dưỡng cũng tin. Anh là con nhà thế gia xuất chúng nhất mà bà từng gặp trong đời.
Nếu “Tùng Hạc ” là , thì cũng thật danh xứng với thực. Chỉ như mới thể nét chữ xuất thần đến thế.
Không đợi Úc Ly mở lời, Uông Cử nhân vui vẻ : “Dì, đây là Phó hiền , tên tự là Văn Tiêu, thôn Thanh Thạch ạ.” Sau đó, ông với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: “Phó hiền tài cao học rộng, thi họa song , thật sự kém xa ! Tuổi còn trẻ mà thành tựu như , thật khiến cho khác hổ thẹn…”
Nghe Uông Cử nhân luôn miệng gọi “Phó hiền ”, thao thao bất tuyệt khen ngợi, Uông phu nhân chỉ nở nụ hổ nhưng mất vẻ lịch sự.
Nếu đang ở mặt , bà thật sự đá cho phu quân một cái để ông đường thu liễm .
Đây là đầu tiên phu quân của bà thất thố đến . cũng thể thấy, vị “Phó hiền ” là thực tài, nếu cũng chẳng thể khiến chồng bà xem như tri kỷ, đến nỗi quên cả giữ hình tượng.
Diêu lão phu nhân : “Hóa là Phó công tử, họ Phó quả thật hiếm thấy.”
“Vậy ạ?” Uông Cử nhân ngẩn , như nghĩ đến điều gì, sắc mặt ông đổi, chút tự nhiên : “Thật họ Phó cũng nhiều. Phó hiền tuy họ Phó, nhưng là Vũ Châu, mấy năm theo về quê dưỡng bệnh, là ở phương Bắc…”
Diêu lão phu nhân chỉ mỉm , thêm gì, sang Úc Ly: “Úc cô nương, hôm khác rảnh con nhất định đến thăm bà lão nhé.”
“Vâng ạ,” Úc Ly gật đầu, “Có rảnh cháu sẽ đến.”
Sau khi từ biệt Diêu lão phu nhân, Úc Ly và Phó Văn Tiêu cuối cùng cũng rời khỏi Uông gia.
Uông Cử nhân lưu luyến tiễn họ tận cổng lớn, miệng ngớt lời: “Phó hiền , hôm khác nếu đến huyện thành, nhất định ghé qua nhé, vi luôn chờ .”
Phó Văn Tiêu đồng ý.
Mãi cho đến khi bóng hai khuất hẳn, Uông Cử nhân mới thở ngắn than dài , lòng đầy sầu tư, còn tưởng ông tiễn biệt tình.
Uông phu nhân cùng tiễn khách với ông, mà như : “Lần đầu tiên thấy phu quân lưu luyến như . Năm đó ngài rời khỏi thư viện Nhạn Sơn, cũng thấy ngài bịn rịn với thư viện và thầy hiệu trưởng đến thế.”
“Họ thể so với Phó hiền !” Uông Cử nhân chút do dự đáp, “Phó hiền tài năng như thế, sáng như trăng rằm giữa trời , chúng so với chỉ là ánh sáng của đom đóm, thể đặt chung một chỗ ?”
Uông phu nhân kinh ngạc: “Vị Phó công tử đó thật sự lợi hại đến ?”
Đây là đầu tiên bà thấy chồng khen một nhiều đến thế, khen đến còn lời nào để , thậm chí ví như trăng , còn tự hạ là đom đóm. Sĩ tử ai cũng sự kiêu hãnh của riêng , Uông Cử nhân từ nhỏ xem là thiên tài, hiếm khi thấy ông khâm phục ai đến mức tôn sùng như .
“Đó là đương nhiên!” Uông Cử nhân hưng phấn , “Lúc nãy và Phó hiền trò chuyện, Phó hiền chỉ uyên bác, rộng nhiều mà tư duy còn vô cùng nhạy bén, hành văn càng xuất chúng, còn cả nét chữ nữa…”
Nghe ông bắt đầu thao thao bất tuyệt, Uông phu nhân chỉ ôm đầu.
Bà thật sự ông khen nữa, khen mãi dứt, thật sự ồn ào chịu nổi.
May đúng lúc , a đến báo rằng Diêu lão phu nhân mời họ qua, chuyện hỏi.
Uông phu nhân vội : “Dì tìm chúng , chắc là chuyện, chúng qua đó .”
Uông Cử nhân đành tiếc nuối ngậm miệng .
Hai vợ chồng phòng sưởi, thấy Diêu lão phu nhân đang đó với vẻ mặt phần nghiêm trọng.
Người hầu đều lui ngoài cửa chờ, ai trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-232.html.]
Hai tưởng xảy chuyện gì, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, cung kính hành lễ hỏi: “Thưa dì, chuyện gì ạ?”
Diêu lão phu nhân hồn, mặt nở nụ : “Không gì, chỉ là hỏi các con một chút về vị Phó công tử lúc nãy.”
Uông Cử nhân tức thì hai mắt sáng rỡ.
Uông phu nhân mặt cứng , trong lòng thở dài, xem phu quân của bà sắp bắt đầu bài ca khen ngợi .
Quả nhiên, Uông Cử nhân tuôn một tràng khen ngợi mặt Diêu lão phu nhân, khen Phó Văn Tiêu trời đất ai sánh bằng, từ dung mạo, tài hoa, cho đến tranh vẽ và thư pháp…
Diêu lão phu nhân mỉm lắng , hề tỏ mất kiên nhẫn, chỉ đôi mắt vẫn đục của bà trông sâu thẳm, ai đoán bà đang nghĩ gì.
Bà hỏi: “Vị Phó công tử đó chữ thật sự lắm ? Không bên con bút tích của ?”
“Có ạ!” Uông Cử nhân , “Lúc nãy con xin cho một bức.”
Nghe Diêu lão phu nhân cũng xem, Uông Cử nhân chút do dự, nhưng vẫn sai hầu thư phòng lấy , dặn: “Nhất định cẩn thận, đừng hỏng đấy!”
Người hầu dặn dặn , áp lực vô cùng, sợ hãi .
Trong lúc hầu lấy tranh chữ, Diêu lão phu nhân hỏi: “Hôm nay họ đến nhà là chuyện gì ?”
Nghe bà nhắc, Uông phu nhân cũng mới sực nhớ , bà vẫn vị Phó công tử hôm nay đến tìm chồng việc gì.
Uông Cử nhân đáp: “Cũng gì to tát, chỉ là Phó hiền tham gia kỳ thi Huyện năm nay, nhờ con giúp một tay.”
“Thi Huyện?” Diêu lão phu nhân kinh ngạc, “Cậu thi Huyện gì? Với tài năng như , cần gì tham gia?”
“Con cũng nghĩ !” Uông Cử nhân vô cùng đắc ý , “Phó hiền tài cao học rộng, nếu Thánh thượng gặp , lẽ cũng tại chỗ ban cho một chức quan. Với tài năng của , thi khoa cử ngược còn là ủy khuất cho .”
Diêu lão phu nhân: “…”
Uông phu nhân: “…”
Tuy đó thể là sự thật, nhưng ngài cũng đừng một cách hiển nhiên như chứ.
Diêu lão phu nhân bộ dạng hớn hở của Uông Cử nhân, khỏi thầm thở dài. May mà Uông Cử nhân là con trai út của Uông gia, bên còn hai trai tài giỏi gánh vác, nếu e rằng gia môn nhà họ Uông khó mà gánh vác nổi.
Là con út, thêm việc cả nhà đều thấy ông thật sự hợp chốn quan trường, nên Uông gia cũng yêu cầu gì nhiều ở ông. Năm đó khi ông đưa vợ chu du thiên hạ, gia đình cũng ngăn cản. Nếu vì trì hoãn nhiều năm như , ông cũng đến nỗi bây giờ chỉ là một Cử nhân.
Thư Sách