Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 233:chương 233

Cập nhật lúc: 2025-10-10 14:10:21
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Hiện tại sức khỏe của Uông lão phu nhân , ông và Uông phu nhân liền ở đây phụng dưỡng bà.

Lúc bức chữ mang đến, Diêu lão phu nhân kha khá chuyện về Phó Văn Tiêu từ miệng Uông Cử nhân.

Phó Văn Tiêu nhờ Uông Cử nhân giúp đỡ, tự nhiên rõ tình hình của .

Khi Diêu lão phu nhân Phó Văn Tiêu từng lấy danh nghĩa “Tùng Hạc ” để bán các bản chép tay cho hiệu sách, mặt bà khẽ giật, suýt nữa kìm biểu cảm.

Bà thật ngờ, vị công tử từng một thời khuynh đảo kinh thành…

Lại ngày lưu lạc đến bước .

Diêu lão phu nhân cảm khái: “Xem sống chật vật…”

Đã đến mức bán chữ.

Uông Cử nhân đồng ý. Ông cho rằng đó là do Phó hiền tạo phúc cho giới sĩ tử, nên mới gửi các bản chép tay cho hiệu sách, bản màng danh lợi.

Hơn nữa, từ nhỏ ốm yếu bệnh tật, cũng ham hưởng thụ, kiếm nhiều tiền như cũng vô dụng.

Nhìn cách ăn mặc của thì , yêu cầu gì về ăn, mặc, ở, , là một giản dị đến mức khiến đau lòng.

Diêu lão phu nhân càng , càng cảm thấy đứa cháu hết t.h.u.ố.c chữa .

Đây là đầu tiên bà một lý do nực đến . Bất cứ ai quen , thậm chí chỉ cần danh vị công tử , cũng một ai cho rằng màng danh lợi.

Nếu màng danh lợi, năm đó cớ gì nhúng tay chuyện của Phế Thái tử, để rơi kết cục ?

Nếu ham hưởng thụ, khối gia sản kếch sù để cho ai xem?

Bên , Uông Cử nhân vẫn còn với vẻ mặt đầy đồng cảm: “Nghe Phó hiền từ nhỏ ốm yếu bệnh tật, may mắn khi về quê chữa bệnh gặp thần y, cuối cùng cũng chữa khỏi. Vì mới quyết định năm nay thi, đỗ đạt công danh để phụ tài năng của …”

Diêu lão phu nhân lặng lẽ , một lời.

Đợi hầu mang chữ của Phó Văn Tiêu đến, bà nhận lấy xem, khen ngợi: “Chữ !”

Diêu gia xuất từ gia đình truyền thống học vấn lâu đời, Diêu lão phu nhân cũng chữ, càng thưởng thức thư pháp. Nhìn thấy bức chữ , bà khỏi tán thưởng.

Uông Cử nhân đắc ý mặt, như thể đang khen chính , bắt đầu khen ngớt, khen đến mức Uông phu nhân cảm thấy vô cùng khó chịu.

vị Phó công tử tài sắc, còn một tay chữ , nhưng thể đừng khen nữa ?

Nghe nhiều quá, bà thấy thật sự ồn ào, bao giờ phu quân của phiền phức đến thế.

Diêu lão phu nhân xem xong chữ, hỏi: “Bức chữ thể cho ?”

“Không !” Uông Cử nhân suýt nữa thì nhảy dựng lên, “Dì, đây là bức con khó khăn lắm mới xin từ Phó hiền , thể cho dì . Nếu dì …” Ông lo lắng qua , “Lần nếu gặp Phó hiền , con sẽ bảo cho dì một bức là .”

Đây là do chính tay Phó hiền tặng, ông nỡ cho ai, dù là dì của cũng .

Diêu lão phu nhân bộ dạng cuống quýt của ông, cuối cùng chỉ , trả bức chữ cho ông.

Thấy ông nâng niu như báu vật, bà cảm thấy thật nỡ , bèn hỏi: “Con nhà đây chỉ là một thương nhân, nhiều sách quý như ?”

Bà thầm mỉa mai, đúng là một “thương nhân” giỏi giang. Không nếu Phó Quốc công suối vàng , tức giận mắng đứa con bất hiếu , bịa đặt phận cho cũng đừng qua loa như chứ.

Cũng kẻ nào giấy tờ phận cho , thật là tắc trách.

Uông Cử nhân đáp: “Chuyện gì lạ ạ? Phó hiền từng kết giao với ít bạn bè, trong đó cả những gia tộc danh giá ở Vũ Châu. Với giao tình của họ, xem vài cuốn sách quý trong thư phòng của họ tất nhiên là chuyện dễ dàng. Giữa bậc quân tử với , cần tính toán quá nhiều.”

“Hơn nữa, hai bản thảo mà gửi cho hiệu sách là do tình cờ . Sau vì gia đình gặp biến cố, may thất lạc. May mà trí nhớ siêu phàm, ghi nhớ và chép …”

Nghe đến đây, Diêu lão phu nhân thật sự bật .

Cái gì mà tình cờ , e rằng đó là sách quý trong thư viện của hoàng cung thì ? Cũng vị Thánh nhân trong cung nếu chuyện , tức đến phát nữa.

Có lẽ là .

Diêu lão phu nhân thật sự bộ dạng ngây ngô của Uông Cử nhân nữa, cuối cùng bảo ông mau .

Bà qua với chị gái một lát, lâu, nhanh chóng rời .

Trở về biệt viện, Diêu lão phu nhân cho tất cả hầu lui , chỉ giữ tâm phúc là Lỗ ma ma.

Lỗ ma ma hầu hạ bên cạnh bà cả đời, hai tuy là chủ tớ nhưng tình cảm thiết như chị em, tự nhiên giống bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-233chuong-233.html.]

Thấy sắc mặt lão phu nhân nghiêm trọng, Lỗ ma ma hỏi: “Lão phu nhân, ? Bên Uông gia chuyện gì ạ?”

Hôm nay bà cùng lão phu nhân đến Uông gia, cứ ngỡ bên đó xảy chuyện.

Hay là sức khỏe của Uông lão phu nhân ?

Diêu lão phu nhân thở dài một tiếng, : “Ma ma, lúc nãy ở Uông gia, gặp vị thế tử của Phó gia.”

“Cái gì?” Lỗ ma ma chấn động, “Người là vị Thế tử của phủ Trấn Quốc công ? Ngài , ngài qua đời từ bốn năm ư?”

Nghe đến danh xưng “Phó thế tử”, bà chỉ thể nghĩ đến một .

Thư Sách

Đó là Thế tử của phủ Trấn Quốc công.

Diêu lão phu nhân lạnh một tiếng: “Sao thể c.h.ế.t ? Trừ phi Thánh thượng thật sự nhẫn tâm cho sống, nếu chắc chắn sẽ c.h.ế.t. Kẻ tung tin qua đời, e là ý đồ , hoặc là chính cố tình .”

Sắc mặt bà nghiêm trọng. Bà ngờ trong lời đồn c.h.ế.t, xuất hiện ở nơi .

Một huyện thành xa xôi ở phương Nam, còn ở gần nơi đóng quân của Trấn Nam quân như , khiến bà khỏi nghi ngờ, vị Phó thế tử đang cấu kết với Trấn Nam quân

Có lẽ là thể. Tuyên lão tướng quân sẽ đẩy Tuyên gia vòng nguy hiểm, tất nhiên sẽ mạo hiểm tính mạng để liên kết với , trừ phi Phó gia thật sự quyết định tạo phản.

Lỗ ma ma do dự : “Có lẽ Thánh thượng vẫn còn nể tình Trưởng công chúa, dù cũng là một thời, nỡ tay với cháu ngoại ruột của .”

Mẫu của Phó Văn Tiêu là vị Trưởng công chúa tôn quý đương triều, tình cảm với Thánh thượng xưa nay , Thánh thượng cũng cực kỳ yêu thương cháu ngoại .

Diêu lão phu nhân im lặng, hồi tưởng sóng gió ở kinh thành bốn năm , tâm trạng vô cùng nặng nề.

Một lúc lâu , bà thở dài: “Bây giờ chỉ mong lão thái gia mau chóng lui về, sẽ thế nào nữa.”

Nếu tận mắt thấy vị Phó thế tử đó, bà cũng như bao khác, đều cho rằng c.h.ế.t, còn cảm thấy tiếc nuối. Vị Phó thế tử quả thật là một vô cùng ưu tú, còn ưu tú hơn cả các vị hoàng tử.

Nếu c.h.ế.t, chuyện của bốn năm

Lỗ ma ma cũng chút lo lắng, chỉ thể an ủi: “Lão thái gia xưa nay là cẩn trọng, Thánh thượng tin tưởng, chắc là sẽ chuyện gì ạ.”

Diêu lão phu nhân : “Mong là như .”

Rời khỏi Uông gia, Úc Ly hỏi: “Tiêu ca nhi, ? Uông Cử nhân đồng ý giúp ?”

Phó Văn Tiêu mỉm : “Có.”

Nghĩ đến bộ dạng nhiệt tình lúc nãy của Uông Cử nhân, Úc Ly thấy ông đồng ý cũng là chuyện bình thường, hỏi: “Ông đưa yêu cầu gì ?”

“Có.”

“Là gì ?” Cô tò mò hỏi.

Phó Văn Tiêu đáp: “Ông tặng một bức thư pháp.”

Một bức thư pháp?

Chỉ là cho Uông Cử nhân một bức chữ thôi ? Đơn giản ?

Úc Ly đột nhiên cảm thấy, hình như coi thường sự si mê thi họa của ở thế giới . Người chữ quả thật trọng vọng.

Nghe cô cảm khái, Phó Văn Tiêu chút buồn .

Cũng chỉ nàng mới nghĩ đơn giản như . Nếu danh tiếng, dù chữ đến , cũng chắc việc gì.

Trước đó, vẫn tạo dựng danh tiếng , mới thể nắm bắt cơ hội.

Úc Ly , mắt tròn xoe: “Phức tạp ?”

!” Phó Văn Tiêu gật đầu nghiêm túc, chỉ ý trong mắt cho thấy thật chẳng hề nghiêm túc chút nào.

Lúc , nàng hỏi: “Vậy đây bảo mang bản thảo chép tay của đến hiệu sách, cũng là để tạo danh tiếng ?”

Phó Văn Tiêu: “… Cái đó thì .”

Hoàn chỉ vì trong nhà sắp hết tiền, mà sức khỏe  , đó là cách kiếm tiền nhanh nhất lúc bấy giờ mà thôi.

Úc Ly “ồ” một tiếng, hóa chỉ đơn thuần là để kiếm tiền.

Không ngờ tạo danh tiếng, thì cứ tận dụng cái tên “Tùng Hạc thôi, dùng cũng phí, dù cũng đều là cả mà.

 

 

 

Loading...