Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 240

Cập nhật lúc: 2025-10-10 14:43:56
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

Kỳ thi Huyện sẽ diễn ngày mười tám tháng hai.

Thời gian còn nhiều, khi ghi danh xong, Phó Văn Tiêu liền ở nhà yên tâm ôn luyện, chờ ngày thi đến.

Còn Úc Ly bắt đầu bận rộn.

Tối hôm đó, trong bữa cơm, cô với Chu thị: “Mẹ, dạo buổi trưa con về, cần nấu cơm cho con . Tối con sẽ về.” Sau đó, cô thêm một câu: “Buổi tối thể con sẽ về khá muộn.”

Chu thị quan tâm hỏi: “Có chuyện gì con?”

Phó Văn Tiêu cũng sang, trong lòng đoán xem dạo việc gì bận. Bên phía Tuyên Hoài Khanh vẫn tin tức, chắc hẳn là gọi cô diệt thổ phỉ.

Úc Ly bàn ăn, : “Con học một nghề.”

Chu thị đầy vẻ nghi hoặc: “Nghề gì con?”

Phó Văn Tiêu cũng vẻ khó hiểu, hai đứa trẻ càng hiểu. Cả nhà đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.

Đối mặt với bao nhiêu ánh mắt, Úc Ly bình tĩnh đáp: “Là một nghề liên quan đến heo ạ! Năm ngoái Trương ca hứa sẽ dạy con. Bắt đầu từ ngày mai, con sẽ cùng làng để thiến heo, tiện thể học luôn.”

Chu thị mà mơ hồ, một nghề liên quan đến heo, rốt cuộc là nghề gì? Bà thật sự nghĩ .

Ngược , Phó Văn Tiêu dường như nghĩ điều gì đó, sắc mặt thoáng cứng , lặng lẽ ngậm miệng.

Chuyện thế … Thôi, nhất đừng hỏi.

Sau đó, Chu thị vẫn hỏi và từ Úc Ly rằng cái nghề cô học rốt cuộc là gì.

Bà ngẩn , cô gái mặt, duyên dáng yêu kiều, đó như một đóa hoa hạnh tinh khôi và xinh , thật khó thể liên tưởng cô với chuyện thiến heo.

Một cô nương xinh như , học thiến heo chứ?

Chu thị cuối cùng cũng hiểu tại lúc nãy cô rõ. Chuyện quả thật tiện một cách tùy tiện trong bữa ăn.

nhịn hỏi: “Ly Nương, con học cái nghề… ?”

Đây là đầu tiên bà thấy một cô nương chủ động học nghề . Rốt cuộc, chuyện nhiều đàn ông còn e ngại, huống hồ là con gái.

“Vì thể kiếm tiền ạ,” Úc Ly đáp, “Đây là một nghề kỹ thuật, nhất định học cho .”

mổ heo, thiến heo thì ?

Thực nếu cần, cô còn học cả cách chữa bệnh cho heo nữa. Thế giới nghề thú y, chuyên chữa bệnh cho gia súc. Thịt heo ngon như , học cách chữa bệnh cho chúng cũng là một

 

 

 

 

Chu thị dở dở , chẳng lẽ cứ nghề gì liên quan đến heo là cô đều học hết ?

Trương Phục cũng nghĩ như .

Mấy ngày , khi Úc Ly đột nhiên hỏi khi nào sẽ dạy cô thiến heo, nên lời.

nhận lễ bái sư, còn ăn cơm cô mời, thể giữ lời. Trương Phục đành : “Gần đây lúc làng thu mua heo, dân nhờ giúp thiến heo. Mấy ngày nữa sẽ dẫn cô .”

Úc Ly tất nhiên là đồng ý, đó hỏi cần chuẩn .

“Chuẩn gì cơ?” Trương Phục lúc đầu hiểu.

Úc Ly : “Ví dụ như một bộ d.a.o chuyên dụng để thiến heo, em sẽ đến tiệm rèn đặt .” Đã d.a.o mổ heo, thì cũng nên một bộ d.a.o thiến heo.

Trương Phục còn gì để . Vì vốn nghĩ sẽ dạy cô, nên cũng chẳng chuẩn gì. Cuối cùng, xua tay, mặc cô tự xoay sở.

Hôm nay, Úc Ly đến tiệm rèn lấy bộ d.a.o thiến heo mà cô đặt, cô đặt thẳng hai bộ.

Trương Phục thấy cô mang về, chút nghi hoặc: “Ly Nương, đặt hai bộ?” Cần chuẩn nhiều đến ?

Úc Ly liếc một cái, bình tĩnh đáp: “Để phòng ngừa bất trắc.”

Phòng ngừa bất trắc cái gì chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-240.html.]

Không hiểu , những đàn ông trong tiệm thịt hai bộ d.a.o thiến heo đó, chỉ cảm thấy lạnh toát, bất giác chút rờn rợn.

Có lẽ là họ nghĩ nhiều .

Ăn trưa xong, nghỉ ngơi một lát, Trương Phục liền khỏi thành, đến một thôn gần đó để thiến heo.

Ngày thường đều là La thúc cùng , hôm nay đổi thành Úc Ly.

Trương Phục cô gái mặc váy, tuy trang điểm giản dị, một món trang sức nào, nhưng chỉ cần cô đó, xinh xắn yêu kiều, cũng đủ thu hút vô ánh .

“Ly Nương, là cô đổi một bộ nam trang ?” đề nghị. Nam trang chắc sẽ thu hút sự chú ý như .

Úc Ly khó hiểu: “Tại ?”

“Con gái… thường ít ai học nghề ,” Trương Phục một cách uyển chuyển. Thực chỉ con gái, mà đàn ông cũng ít học.

Úc Ly để tâm: “Nghề nghiệp phân biệt nam nữ, sang hèn.”

Câu của cô khiến Trương Phục thoải mái. Theo ý cô, nghề mổ heo tự nhiên cũng là nghề thấp kém, cô bao giờ xem thường những nghề nghiệp đời coi là hạ tiện.

Cuối cùng, thấy cô ý định đổi, cũng gì thêm.

Hai đến một thôn gần đó, Trương Phục dẫn cô thẳng nhà một dân. Hiện tại vẫn đến mùa cày cấy, trong làng đều rảnh rỗi. Thấy Trương Phục, họ ngay là đến thiến heo. Trương Phục tiếng tăm trong vùng , đều định giá công bằng, giống những lái buôn gia súc khác, lúc nào cũng ép giá xuống cực thấp.

Chỉ điều khiến họ khó hiểu là tại hôm nay cùng là một cô nương. Thường ngày cùng là một đàn ông trung niên cao gầy ?

Khi họ đến, chủ nhà chờ sẵn. Thấy còn dẫn theo một cô gái, chủ nhà chút ngạc nhiên, khó hiểu Úc Ly, thầm nghĩ cô nương trông thật xinh , đến đây gì.

Mãi cho đến khi thấy Trương Phục thiến heo, cô gái cũng theo, chủ nhà mới nhận điều gì đó, trợn mắt há mồm.

Trương Phục cũng chút lúng túng. thấy Úc Ly vẻ mặt nghiêm túc, rõ ràng là xem đây là một công việc đàng hoàng, nên cũng nghĩ nhiều nữa, giải thích cho cô những điều cần chú ý.

Xem qua một , Úc Ly cảm thấy việc đơn giản, quan trọng nhất là nhanh, chuẩn, dứt khoát và định.

Nhà năm con heo con cần thiến, khi thiến xong sẽ bán mấy con.

Sau khi Trương Phục thiến xong ba con, Úc Ly : “Trương ca, để em những con còn !”

Trương Phục chút do dự: “Cô ?”

Úc Ly đáp: “Chắc là .”

Lại là “chắc là”? Lần khi cô đến huyện thành tìm việc, nghề mổ heo, hỏi cô , cô cũng là “chắc là ”. Kết quả là cô thật sự , việc vô cùng nhanh gọn.

Trương Phục quyết định giao hai con heo con còn cho cô.

Chủ nhà chút lo lắng: “Này, cô em đây thật sự ?” Đừng để lỡ tay thương heo con nhà ông. Một con heo con thể bán ít tiền.

Trương Phục tuy trong lòng cũng chắc chắn, nhưng mặt ngoài, nhất định bênh vực Úc Ly: “Ông yên tâm, em gái thông minh lắm, việc nhanh nhẹn, gì là học .”

Chủ nhà do dự , cảm thấy gì đó là lạ.

Một cô nương xinh như , thật sự học thiến heo ? Ông sống đến từng tuổi, từng thấy cô nương nào nghề .

Thư Sách

chính cô nương cũng quan tâm, cũng chẳng để ý đến ánh mắt của khác, dường như cũng chẳng vấn đề gì…

Úc Ly để ý đến sự bối rối của chủ nhà, cô bước tới, bắt lấy một con heo con.

Con heo con cô bắt suốt quá trình đều ngoan ngoãn, thậm chí kêu một tiếng. Chủ nhà nghĩ nhiều, nhưng Trương Phục cuối cùng cũng nhận , những con heo mặt Ly Nương đều tỏ ngoan ngoãn. Lúc , con heo con trong tay cô, quả thật ngoan ngoãn vô cùng, hề động đậy.

Úc Ly đè con heo con đang im như thóc xuống nền đất trải rơm, thậm chí cần dùng chân giữ, nó tự duy trì tư thế chờ thiến.

Khi Úc Ly tay, chú heo con suốt quá trình cũng hề kêu một tiếng, cứ thế im lặng để cô việc.

Chủ nhà xem mà sững sờ.

So với lúc Trương Phục thiến heo ban nãy, ba con heo con giãy giụa, kêu la t.h.ả.m thiết, còn cô nương , con heo trong tay cô ngoan ngoãn vô cùng, dù là khi thiến cũng hề lên tiếng. Thậm chí khi vết thương đắp tro bếp, nó cũng ngoan ngoãn im, hề rên rỉ ngớt.

Thiến xong một con, Úc Ly tiếp tục với con tiếp theo. Cô nhanh, cả quá trình tốn chút công sức nào. Nếu Trương Phục đây từng , còn tưởng cô là một thợ thiến heo lành nghề, cô còn hơn cả những mấy chục năm.

Ngay cả chủ nhà cũng nhịn hỏi: “Cô nương đây từng nghề ?”

Trương Phục: “… Đây là đầu tiên của cô , hôm nay mới bắt đầu học.” Nghĩ đến điều gì, thêm: “ đối phó với gia súc quả thật giỏi, bất kể là con vật gì, mặt cô đều trở nên ngoan ngoãn.”

Nói như , Trương Phục cảm thấy, Úc Ly lẽ thật sự hợp với nghề .

Chủ nhà do dự một lát khen: “Vậy thì cô thật là thiên phú dị bẩm!”

 

 

 

 

Loading...