Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 249:249
Cập nhật lúc: 2025-10-11 10:06:32
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chàng lúc thì lắc đầu, lúc gật đầu, sắc mặt vẻ tái, trông bộ dạng phiền đến khó chịu nhưng thể tiếp đón, trông thật đáng thương.
Úc Ly an ủi: "Ngày mai chúng dọn lên huyện , sẽ gặp nhiều như nữa."
Hai ngày nay nàng lục tục chuyển ít đồ lên huyện, ngày mai Chu thị và thể cùng , họ sẽ ở hẳn huyện thành.
Trên mặt Phó Văn Tiêu cuối cùng cũng lộ nụ .
Hôm , Úc Ly đến tiệm thịt việc mà ở nhà giúp dọn dẹp đồ đạc. Ăn sáng xong, nàng thu dọn những thứ cần thiết, cho rương hòm chất sân.
Đang dọn dẹp thì chị em Úc Kim đến.
Úc Kim cửa : "Chị hai, tụi em đến giúp chị dọn nhà!"
Úc Châu cũng vui vẻ : "Chị hai, gì cần giúp ạ?"
Khi thấy những chiếc rương hòm chất đống trong sân, Úc Kim hỏi: "Chị hai, nhà lên huyện bằng cách nào ạ? Đi thuyền xe lừa?"
Úc Ly còn kịp thì trưởng làng và con trai ông cũng đến, còn dắt theo một chiếc xe lừa.
Trưởng làng : "Ly Nương, đồ đạc của các con nhiều, chúng dùng xe lừa chở qua ."
Úc Ly chiếc xe lừa, từ chối ý của trưởng làng: "Cảm ơn trưởng làng."
Trưởng làng ha hả, gì, bảo con trai giúp chuyển những chiếc rương lên xe. Chị em Úc Kim cũng xúm giúp.
Thấy ba cô gái nhỏ xắn tay áo lên dọn đồ, con trai trưởng làng liền : "Mấy cái rương nặng lắm, các cô đừng dọn, lỡ đè trúng thì ."
Lời dứt, thấy Úc Kim nhẹ nhàng bê một chiếc rương lên, ngơ ngác hỏi: "Đâu nặng ạ?"
Úc Ngân và Úc Châu cũng mỗi bê một cái, dáng vẻ đều thoải mái, hề chút gắng gượng nào.
Con trai trưởng làng mà mắt tròn mắt dẹt, nghi ngờ nghĩ sai. Vừa chính tay ôm thử mấy cái rương , xác nhận chúng hề nhẹ, bên trong chắc là chứa sách hoặc đồ vật gì đó. Để chắc chắn nhầm, lúc chị em Úc Kim bê rương lên xe, còn cố tình nhấc thử, phát hiện chúng thật sự nặng. Một đàn ông to khỏe như thì , nhưng con gái mà bê thì chắc chắn sẽ tốn sức.
Xem nhầm. Con trai trưởng làng khỏi ba chị em Úc Kim, thấy họ nhẹ nhàng bê những chiếc rương khác, cuối cùng nhịn mà ngưỡng mộ : "Mấy chị em cô khỏe thật đấy."
Không hổ là em gái của Ly Nương, ai cũng khỏe như . Chẳng lẽ con gái nhà họ Úc ai cũng khỏe như ?
Nghe thấy lời , Úc Kim khựng , cúi đầu tay , cuối cùng cũng nhận điều gì đó. Nàng vội đầu tìm Úc Ly, thấy chị đang ở kho dọn dẹp lương thực, liền chạy nhanh tới.
"Chị hai!" Úc Kim kích động . "Sức của em khỏe lên !"
Úc Ngân và Úc Châu cũng chạy tới, cũng vui mừng kém: "Chị hai, sức của tụi em cũng khỏe hơn."
Ba chị em đều phấn khích. Từ mùa thu năm ngoái, họ bắt đầu luyện tập thể thuật mà Úc Ly dạy. Trên đường tập luyện, dù đau đớn đến lóc, họ cũng từng dừng , ngày nào cũng kiên trì tập nửa canh giờ.
Ngày qua ngày, họ quen với cơn đau đó, dần dần luyện tập bộ thể thuật một cách trôi chảy. Mấy chị em phát hiện , mỗi ngày dù việc mệt đến , chỉ cần tập xong, tắm nước nóng lên giường là thể ngủ một giấc thật ngon, hôm tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, hề cảm giác mệt mỏi. Họ nghĩ đó là kết quả của việc luyện tập, giúp họ ngủ ngon, dưỡng đủ tinh thần.
họ hề nhận sức lực của đang tăng lên, chủ yếu là vì nghĩ đến phương diện đó. Mãi đến hôm nay, khi đến giúp chị gái dọn nhà, bê những chiếc rương đựng sách, đột nhiên con trai trưởng làng rương nặng, bảo họ cẩn thận, nhưng khi bê lên, họ thấy hề nặng chút nào. Đến khi con trai trưởng làng cảm thán, mấy chị em mới nhận sức lực của tăng lên.
Úc Ly xong bình tĩnh, : "Các em luyện nửa năm , sức khỏe lên là chuyện đương nhiên." Nói nàng đưa tay véo véo cánh tay của ba cô em gái. "Bây giờ một các em đ.á.n.h ba chắc thành vấn đề ."
Ba : "Thật ạ?!"
Phó Văn Tiêu đến tìm Úc Ly, lời nàng , khỏi về phía ba cô em vợ. Qua một năm, ba cô gái đều lớn thêm một tuổi, cao hơn năm ngoái một khúc, gương mặt cũng da thịt hơn, đứa nào cũng bụ bẫm đáng yêu. Hơn nữa, ai nấy trông đều tinh thần, đôi mắt đen láy sáng ngời, trầm tĩnh mà thần, sắc mặt hồng hào, là những tiểu nương tử khỏe mạnh.
Xem lợi ích của việc luyện tập thể thuật còn nhiều hơn tưởng tượng, thể giúp thường da đổi thịt, giúp nữ tử sức lực sánh ngang nam tử.
Ba còn để ý đến Phó Văn Tiêu, đều vây lấy Úc Ly hỏi khi nào các nàng thể một đ.á.n.h mười .
"Luyện thêm nửa năm nữa xem ." Úc Ly ước lượng tiến độ của họ. "Điều kiện là các em lười biếng, bỏ cuộc giữa chừng, kiên trì bền bỉ."
Úc Kim và hai em chút do dự đáp: "Đó là đương nhiên ạ!"
Họ kiên trì hơn nửa năm, cảm nhận lợi ích của việc luyện tập, thể từ bỏ ? Chưa đến những thứ khác, chỉ riêng việc "một đ.á.n.h mười" khiến họ vô cùng thích thú. Sau dù gặp nguy hiểm, họ cũng cần sợ hãi, cần chờ khác đến cứu. Họ thể tự cứu .
Nhận sức lực của tăng lên, ba chị em Úc Kim càng tích cực dọn đồ hơn, thậm chí còn giành lấy bao lương thực tay Úc Ly, vác chúng lên xe lừa.
Con trai trưởng làng mà sững sờ. Anh sang với cha : "Cha, con gái nhà họ Úc ai cũng khỏe như ?"
Trưởng làng cũng rõ: "Ta nào ?"
Có lẽ vì tấm gương của Úc Ly, nên khi phát hiện các cô em gái nhà họ Úc ai cũng khỏe, họ cũng quá ngạc nhiên. Chỉ là chút ngưỡng mộ, mấy cô gái nhỏ sức khỏe như , việc cũng nhanh nhẹn, cái dáng vẻ tháo vát của họ, đến cả đàn ông cũng ghen tị.
Tuy đồ đạc còn nhiều, nhưng vì còn lương thực mang nên chiếc xe lừa nhanh chóng chất đầy. Con trai trưởng làng : " sẽ chở đồ lên huyện, các vị cứ thuyền qua đó, đến nơi sẽ chở thẳng đến nhà."
Đi thuyền sẽ nhanh hơn, cần họ cùng xe lừa với . Chủ yếu cũng là vì đồ đạc quá nhiều, sợ xe lừa chịu nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-249249.html.]
Đợi con trai trưởng làng lái xe , nhóm của Úc Ly cũng chuẩn lên huyện. Hành lý của họ nhiều, chỉ cần mang theo vài tay nải là . Chị em Úc Kim cùng trưởng làng tiễn họ bến sông để thuyền.
Trên đường gặp ít dân làng, hôm nay họ rời làng, dọn lên huyện ở, đều kéo tiễn, hỏi: "Ly Nương, Phó thư lang, thím Chu, về nữa ?"
"Có rảnh sẽ về." Chu thị .
Úc Ly cũng : "Có việc sẽ về." Nàng dặn trưởng làng việc gì cứ lên huyện tìm nàng, thôn Thanh Thạch là địa bàn của nàng, cũng do nàng che chở.
Phó Văn Tiêu mỉm , cảm ơn tiễn.
Thuyền đến, họ lên thuyền, tạm biệt dân làng. Trưởng làng gọi với theo: "Có rảnh về thăm nhé!"
"Vâng ạ."
Con thuyền dần dần rời xa thôn Thanh Thạch, cho đến khi còn thấy nữa.
Chu thị chút bồi hồi thở dài. Thấy Úc Ly lo lắng , bà liền : "Ta , chỉ là ngờ rời nhanh như ." Bà mấy đứa trẻ bên cạnh, lòng trở nên vững vàng hơn bao giờ hết.
Năm đó khi chật vật trở về, lòng bà đầy hoang mang, cảm thấy thế gian như sụp đổ, tương lai sẽ . Bây giờ khi rời , bà thấy trời trong xanh, nước sông biếc, đều , tương lai cũng tràn đầy hy vọng. Dù chút nỡ, nhưng tiền đồ phía khiến lòng mong chờ, còn thấp thỏm lo âu.
Thuyền đến huyện thành, Úc Ly dẫn ăn lót . Giờ gần trưa, kịp nấu cơm, chi bằng ăn tạm ngoài phố cho no bụng về dọn dẹp nhà cửa. Chu thị và Phó Văn Tiêu đều ý kiến.
Úc Ly dẫn họ đến một quán chuyên bán canh thịt dê. Món canh ở đây nấu cực kỳ tươi ngon, chút mùi tanh nào, ăn kèm với bánh vừng và bánh nướng thịt dê thơm nức, ưa chuộng ở huyện, chỉ là giá cả đắt. đối với Úc Ly, giá cả thành vấn đề, miễn là ngon.
Khi canh bưng lên, Chu thị và hai đứa nhỏ cũng thích, đặc biệt là món bánh vừng thơm lừng, hai em ôm bánh gặm ngừng, trông như hai chú chuột hamster nhỏ. Úc Ly một ăn hết ba bát canh, năm cái bánh nướng và mười cái bánh vừng.
Bà chủ quán rõ ràng nhận nàng, : "Em gái hôm nay đưa nhà lên huyện chơi ?"
"Không chơi ạ." Úc Ly với bà chủ. "Hôm nay chúng dọn lên huyện ở."
Bà chủ lời chúc mừng, còn tặng thêm hai cái bánh vừng. Cả hai cái bánh đó đều chui bụng Úc Ly.
Lúc về, Úc Ly gói thêm ít bánh nướng và bánh vừng mang , chuẩn cho con trai trưởng làng. Anh giúp kéo hành lý đến, chắc chắn thời gian ăn trưa.
Khi họ đến hẻm Sơ Ảnh, thấy cửa ba đang , Úc Ly nhận đó là hầu nhà họ Uông. Thấy họ, ba vội đến hành lễ.
Người ma ma dẫn đầu : "Phu nhân nhà chúng hôm nay các vị dọn đến nên bảo chúng qua giúp một tay."
Úc Ly ngẩn . Nàng quả thật với Uông phu nhân thời gian chuyển nhà, ngờ bà ghi nhớ trong lòng. Uông phu nhân quả là một .
Người đến, tự nhiên thể để họ về, Úc Ly mở cửa mời họ , hỏi: "Các vị chờ lâu ?"
Ma ma : "Chúng cũng mới đến thôi ạ."
Úc Ly gì, thật sự cho rằng họ mới đến một lát. Chu thị thì ý tứ trong lời của ma ma, e là họ chờ ít thời gian. Bà khỏi mỉm , hầu nhà họ Uông nhanh nhẹn giúp dọn dẹp nhà cửa, cảm giác như về mấy năm , khi gia đình chủ của bà gặp chuyện.
Xe lừa chậm, hơn nửa canh giờ mới đến. Mọi xúm giúp dỡ đồ xe xuống. Chu thị mời con trai trưởng làng ăn lót , đồng thời còn đun nước pha đãi , cảm ơn giúp đưa đồ đến.
Con trai trưởng làng ăn xong liền lái xe trở về. Người hầu nhà họ Uông cũng giúp dọn dẹp một đồ đạc lớn, quét tước lau chùi nhà cửa một lượt, đó cũng cáo từ rời .
Chẳng mấy chốc, trong nhà chỉ còn nhà.
Chu thị xem xét trong ngoài, một lượt, : "Con hẻm cảnh thanh tĩnh, đúng là tệ, chỉ là nhà nhỏ."
Còn lớn bằng nhà họ ở quê.
Úc Ly : "Đợi con tiền, con sẽ mua một căn nhà lớn hơn."
Nàng cũng thấy ở nhà lớn thoải mái hơn, căn nhà nhỏ quá, trong phòng đặt một tấm bình phong là gần như hết chỗ. Càng thể sách trong phòng ngủ, nên một gian phòng phụ ở sân sửa thành thư phòng, cho Phó Văn Tiêu và hai đứa nhỏ sách.
Chu thị ngẩn , vội : "Việc cần con mua, đến lúc đó để Tiêu nhi mua."
Phó Văn Tiêu gật đầu: "Con sẽ cố gắng kiếm tiền."
Thư Sách
Úc Ly liếc một cái, gì thêm.
Đến lúc họ dọn dẹp xong nhà cửa thì trời về chiều, Chu thị bếp nấu cơm tối. Úc Ly thì đến gian phòng phụ ở còn ở sân , lấy chăn nệm trong tủ trải giường.
Hai đứa nhỏ theo , thấy nàng đang trải giường liền hỏi: "Thím nhỏ, trải giường ạ? Có khách đến ?"
Lúc Chu thị dẫn chúng xem nhà gian phòng nào dùng để gì, hai em vẫn còn nhớ, bà nội gian dùng phòng khách, khách đến thì cho họ nghỉ tạm.
Úc Ly : "Ta ngủ ở đây."
Hai em nàng, vẻ hiểu: "Không thím ngủ cùng chú nhỏ ?"
Úc Ly trả lời: "Bây giờ phòng trống , cần ngủ chung nữa, ngủ ở đây là !"
Nghe , hai em mắt sáng rực, vẻ mặt khao khát nàng: "Thím nhỏ, chúng con cũng ngủ ở đây."
Bây giờ chúng vẫn ngủ cùng bà nội. Hai em lớn, đều phòng riêng.
Úc Ly cúi đầu chúng, đột nhiên chút khó xử.
Phó Văn Tiêu đến tìm họ, lời hai đứa nhỏ, trong mắt ánh lên ý .