Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 251:

Cập nhật lúc: 2025-10-11 10:56:52
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

Phó Văn Tiêu cũng bếp. Úc Ly thấy , đưa cho một miếng, lắc đầu, tỏ vẻ thích ăn đồ dầu mỡ như . Thấy ăn, Úc Ly càng vui hơn, thể ăn nhiều hơn một chút. Nàng thích nhất là những tranh đồ ăn với .

Úc Ly bưng một bát tóp mỡ, chẳng mấy chốc ăn hết, vẫn còn thòm thèm. Lúc , Phó Văn Tiêu mang một gói điểm tâm đưa cho nàng. Úc Ly mở , thấy bên trong là bánh sen ngàn lớp, ngạc nhiên hỏi: "Chàng mua ?"

Chàng gật đầu. Thấy nàng vui mừng mặt, lòng cũng vô cùng mãn nguyện.

Trước đây hiểu tại mỗi ngoài, cha đều mua một ít đồ về cho , dù nào cũng chê đồ bên ngoài ngon, khéo, nhưng cha vẫn hề nản lòng. Bây giờ mới hiểu, miệng thì chê nhưng trong lòng vui.

Hôm , Phó Văn Tiêu đến Phúc Lai tửu lầu đặt một ít món ăn, Úc Ly cũng tiệm thịt mang một ít thịt về, còn chợ mua ít rau củ quả tươi. Ở một khu chợ trong huyện, ngày nào cũng dân làng gần đó mang rau quả nhà trồng bán, ăn vẫn thể mua , chỉ là đa đều chê đắt, bằng tự trồng.

Chu thị : "Sân một mảnh đất trống, định vài ngày nữa xới lên, gieo ít hạt rau, chúng tự trồng mà ăn, cần ngày nào cũng bỏ tiền mua."

Úc Ly : "Vâng, mai con xới đất."

Chu thị : "Cái sân trống trải quá, bên thể trồng thêm ít hoa."

Cái thì Úc Ly rành. Nàng từng thấy cảnh ngoại ô mùa xuân, hoa dại nở rộ, cũng từng đến nhà họ Uông, trong sân nhà họ nhiều hoa cỏ, qua . nếu nhà trồng thì nên trồng hoa gì?

Chuyện cũng cần nàng lo, Chu thị : "Trên huyện chắc chuyên trồng hoa, thể đến tìm họ mua một ít về trồng."

Sau đó bà cho nàng , mua hoa gì dễ trồng , bà kinh nghiệm về chuyện , đấy.

Úc Ly tiếp tục gật đầu: "Vâng, mai con mua một ít về."

Thư Sách

Lúc , Phó Văn Tiêu : "Hay là chúng ngay bây giờ , dù cũng còn sớm, trồng thêm ít hoa cỏ trong sân, chiều khách đến cũng thấy thư thái."

Úc Ly thấy cũng đúng, ăn trưa xong liền cùng ngoài tìm trồng hoa.

Úc Ly quen thuộc huyện thành, chỗ nào chuyên bán hoa cỏ, liền dẫn Phó Văn Tiêu về phía nam thành. Phía nam thành nhiều tiểu thương, đủ ngành nghề, một khung cảnh phố phường nhộn nhịp.

Phó Văn Tiêu thấy nàng dẫn một cách quen thuộc, luồn lách qua các con hẻm, ngõ ngách nàng đều thuộc như lòng bàn tay, khỏi : "A Ly, xem nàng quen thuộc huyện thành ."

Huyện Sơn Bình lớn lớn, nhỏ cũng nhỏ. Có lẽ vì Trấn Nam quân đóng quân gần đó nên huyện Sơn Bình trở thành một huyện thành phồn hoa hiếm ở vùng biên giới phía nam, lớn hơn nhiều huyện khác, kinh tế cũng phát triển.

Úc Ly : "Đó là đương nhiên."

Mỗi khi đến một nơi nào đó, nàng đều tìm hiểu rõ cảnh , nếu gặp nguy hiểm cũng thể kịp thời phản ứng. Đó là một thói quen.

Phó Văn Tiêu tuy suy nghĩ trong lòng nàng, nhưng cũng thể đoán phần nào. Chàng khỏi bật , cảm thấy chút giống như loài vật nhỏ đ.á.n.h dấu lãnh thổ. Nàng miệng , nhưng hành động coi khu vực sinh sống của như lãnh địa, cho phép bất kỳ nguy hiểm nào vượt ngoài dự đoán tồn tại, sẽ tay bóp c.h.ế.t từ trong trứng nước.

Họ đến nhà một trồng hoa, theo lời dặn của Chu thị, mua ít hoa cỏ. Vì mua nhiều, bán vui, sẽ miễn phí giao hàng đến tận nhà.

Đợi họ mang hoa về, trời vẫn còn sớm. Chu thị bận rộn trong bếp, hai liền phụ trách trồng hoa.

Làm một lúc, trán Phó Văn Tiêu lấm tấm mồ hôi, sắc mặt chút tái nhợt. Úc Ly đuổi một bên nghỉ: "Chàng nghỉ , còn để !"

Phó Văn Tiêu bất đắc dĩ xuống mái hiên nghỉ ngơi, tiện thể uống nước.

Phó Yến Hồi và Phó Yến Sanh việc hăng say, ngọt ngào : "Thím nhỏ, chúng con mệt, chúng con giúp thím!"

Úc Ly áp má má chúng: "Ừm, ngoan lắm."

Phó Văn Tiêu nghỉ một lát, pha một ấm táo đỏ kỷ tử, rót một chén.

"A Ly, uống chút nước ."

Tay Úc Ly còn dính đầy bùn, lười rửa, liền cứ thế cầm tay uống hết chén , : "Ta nữa."

Chàng rót một chén khác, thấy nàng uống xong, trong mắt lộ ý .

Hai đứa nhỏ đang hì hục đào đất đầu thấy cảnh , liền gọi: "Chú nhỏ, chúng con cũng uống nước!"

Phó Văn Tiêu: "Các con tự rửa tay sạch sẽ đây uống."

Hai đứa nhỏ: "Vâng ạ."

Chu thị hầm thịt trong nồi xong, xem họ đến , thấy cũng khá . Cái sân vốn trống trải giờ thêm ít hoa cỏ mới trồng, trông thanh nhã và thoải mái hẳn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-251.html.]

"Ly Nương, vất vả cho con . Ta hấp ít bánh gạo, qua đây ăn ."

Giọng Úc Ly cũng vui vẻ hẳn lên: "Con trồng xong mấy cây là qua ngay."

Trồng hoa xong, dọn dẹp sân vườn sạch sẽ, họ liền ăn bánh gạo. Bánh gạo Chu thị hấp bỏ đường, ngọt ngọt mềm mềm, ăn ngon, là một trong những món điểm tâm mà Úc Ly thích.

Hai lớn hai nhỏ đều ăn bánh gạo. Úc Ly ăn nhiều nhất, Phó Văn Tiêu chỉ ăn một miếng. Hai đứa nhỏ gặm bánh thím nhỏ ăn, cảm thấy bánh gạo thật ngon.

Đến giờ, của tửu lầu mang đồ ăn đặt đến. Tiếp đó, khách khứa cũng lượt tới.

Úc Kim, Liễu thị và Tôn Phương Nương, Úc tiểu cô đến , đó là nhóm của Trương Phục, tiếp theo là vợ chồng Uông cử nhân.

Vốn dĩ đang vui vẻ, nhưng khi thấy vợ chồng Uông cử nhân, ai nấy đều chút câu nệ. Vợ chồng Uông cử nhân lịch sự chào hỏi , dâng lên quà mang đến. Họ mang theo hai phần quà, một phần của nhà họ Uông, một phần là do Diêu lão phu nhân nhờ mang hộ.

Úc Ly chút ngại ngùng, từ chối nhận.

Uông phu nhân : "Không , cứ nhận lấy ! Gần đây thời tiết đổi, dì cảm lạnh, đến , nhờ chúng mang giúp một phần quà, đây là chút lòng thành của bà."

Nghe , Úc Ly liền hỏi: "Lão phu nhân chứ ạ?"

"Không , chỉ là tuổi , bằng trẻ, thời tiết đổi là dễ bệnh." Uông phu nhân bảo nàng đừng lo, sức khỏe của Diêu lão phu nhân , trận cảm lạnh nghiêm trọng, uống vài thang t.h.u.ố.c là khỏi. Chỉ là họ lo lắng nên để bà nghỉ ngơi ở biệt viện.

Vợ chồng Uông cử nhân đều là những tinh tế, kể cả với nghề mổ lợn như Trương Phục, họ cũng khiêm tốn lễ phép, thái độ hòa nhã. Mọi đều cố gắng giữ gìn nên khí . Trương Phục và cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ở huyện thành, danh tiếng nhà họ Uông lớn, của hai thế giới khác với những nghề buôn bán như họ. Nếu vì Phó Văn Tiêu và Úc Ly, cả đời họ cũng sẽ dịp tiếp xúc với nhà họ Uông.

Ăn cơm xong, Úc Ly và Phó Văn Tiêu cùng tiễn khách. Lúc về, vợ chồng Uông cử nhân mời họ: "Vài ngày nữa hội ngắm hoa, hai vị cũng đến tham gia nhé. Hội tổ chức ở núi Đào Hoa ngoại ô, hoa đào ở đó đang nở rộ, nhiều đến ngắm."

Phó Văn Tiêu : "Đến lúc đó xem , nếu thời gian chúng sẽ qua."

"Chúng chờ hai vị đấy." Uông cử nhân tha thiết . "Phó hiền , , hai vị nhất định đến nhé!"

Uông phu nhân chút buồn , cũng kéo tay Úc Ly: "Ly Nương, chúng chờ em qua, đến lúc đó sẽ mang điểm tâm do đầu bếp nhà cho em."

Úc Ly đồng ý ngay.

Tiễn khách xong, họ bắt đầu dọn dẹp. Dọn dẹp gần xong thì trời cũng tối, đó rửa mặt nghỉ ngơi.

Trước khi ngủ, Úc Ly hỏi: "Hội ngắm hoa là thế nào? Là ăn uống ?"

Nếu thì Tô tỷ tỷ còn đặc biệt dặn đầu bếp nhà điểm tâm mang ? Trong ký ức của nguyên chủ chuyện , Úc Ly cũng là đầu tiên đến hoạt động như hội ngắm hoa.

Phó Văn Tiêu bật : "Nàng cũng sai."

Chẳng là ăn uống ? Một đám du sơn ngắm hoa, chơi mệt thì xuống ăn uống, đó ngắm hoa, xuống núi về nhà. Ừm, chính là như .

Trong mắt Úc Ly chút mong chờ: "Ta từng ngắm hoa bao giờ. Bây giờ là mùa xuân, ngoài ngoại ô đúng là nhiều hoa dại nở, cũng khá ."

Lúc còn ở làng, mỗi ngày bộ về, nàng luôn thể thấy nhiều cảnh . Đặc biệt là mùa xuân và mùa thu, ven đường đủ loại hoa dại, thỉnh thoảng nàng còn hái một ít về chơi, đến lúc về nhà, hai tay đều dính nhựa hoa, còn vương mùi thơm, khiến lòng nàng vui vẻ.

Chỉ là cuối cùng, Úc Ly thể tham gia hội ngắm hoa.

Hai ngày , Đồ lão đại từ phủ thành trở về tìm Úc Ly, với nàng về chuyện diệt phỉ.

"Tuyên thiếu gia , kế hoạch tiêu diệt đám phỉ khấu ngọn núi gần huyện Dư Khánh." Đồ lão đại hỏi nàng. "Cậu hỏi cô , quan phủ treo thưởng 500 lượng bạc."

"Nhiều ?" Úc Ly mắt tròn xoe.

Lần tiêu diệt phỉ ở núi Thanh Nhai, cũng chỉ hai trăm lượng.

Đồ lão đại : "Bởi vì quan phủ bên đó hy vọng giải quyết nhanh gọn đám phỉ khấu nên sẵn sàng bỏ nhiều tiền thưởng hơn."

Bất kỳ vị huyện lệnh nào chút năng lực đều trừ khử đám phỉ khấu trong địa hạt của cho bằng . Huyện lệnh của huyện Dư Khánh mới nhậm chức năm ngoái, giống với vị tiền nhiệm bảo thủ, ông chí lớn. Biết gần huyện một ổ phỉ, ông luôn suy tính cách diệt trừ chúng.

Vừa gia tộc của huyện lệnh Dư Khánh chút giao tình với nhà họ Tuyên, liền thư cho Tuyên Hoài Khanh, hỏi thể mượn quân Trấn Nam giúp diệt phỉ . Tuyên Hoài Khanh đồng ý ngay, chuyện diệt phỉ cứ giao cho , nhưng tiền thưởng xứng đáng.

Huyện lệnh Dư Khánh cũng chút địa vị, là con út của một gia tộc huân quý trong kinh thành, gì khác, ít nhất trong tay thiếu tiền. Thậm chí ông còn cần dùng đến ngân sách của quan phủ, chỉ cần Tuyên Hoài Khanh thể giúp trừ giặc cướp, ông nguyện ý tự bỏ tiền túi 500 lượng bạc tiền thưởng.

Mắt Úc Ly sáng lấp lánh, hỏi: "Chú Đồ, khi nào xuất phát ạ?"

500 lượng bạc! Dù chia cho khác, tiền nàng nhận cũng ít.

"Chắc trong một hai ngày tới." Đồ lão đại . "Tuyên thiếu gia diệt trừ phỉ khấu càng sớm càng ."

Úc Ly tỏ vẻ thành vấn đề, thể bất cứ lúc nào.

Sau đó hai bàn bạc thời gian xuất phát, quyết định là ngày . Đến lúc đó, Đồ lão đại sẽ cùng nàng đến huyện Dư Khánh, Tuyên Hoài Khanh cũng sẽ từ phủ thành qua, chờ họ ở đó.

Loading...