Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 256:256
Cập nhật lúc: 2025-10-12 07:42:43
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Các cô ngẩn ngơ viên sỏi nhỏ đất, nhận vẫn còn ở đây. Và việc đám phỉ khấu la liệt đất cũng là do .
Vẫn là phụ nữ gan nhất động tĩnh , cô qua hỏi: "Không... ân công là vị nào, thể hiện một ?"
Xung quanh im ắng, chỉ tiếng gió và tiếng lách tách của đuốc lửa.
Một lúc lâu , những phụ nữ mới thả lỏng. Dù hiện , là thần thánh phương nào, nhưng đối phương vẫn luôn ở đó. Thậm chí nếu phỉ khấu tỉnh , đối phương sẽ bổ sung một viên đá, đ.á.n.h gục một nữa. Đối với hành động trả thù của họ lúc , đối phương cũng im lặng , rõ ràng can thiệp.
Chính vì , họ ngược bình tĩnh trở . Dù trong lòng vẫn đầy thù hận, nhưng cũng còn sụp đổ điên cuồng như lúc , chỉ là khi thấy vũ khí dính m.á.u trong tay, họ lộ vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.
Họ g.i.ế.c ! những tên súc sinh g.i.ế.c của họ, thậm chí còn bắt họ đến cái hang quỷ , ngày đêm hành hạ...
Tiếng nức nở vang lên trong gió, biến thành tiếng gào .
Tiếng từ trong gió bay ngoài trại phỉ, cũng lọt tai Đồ lão đại mới đến nơi.
Sắc mặt Đồ lão đại khẽ biến, tiếc là ông tìm quanh quẩn mà thấy lối trại phỉ, dường như chặn .
Đang lúc Đồ lão đại lo lắng , một bóng xuất hiện như ma quỷ, dọa ông suýt chút nữa hét lên.
"Chú Đồ, là cháu." Úc Ly lên tiếng.
Đồ lão đại: "..."
Thư Sách
Úc Ly tiếp: "Chú Đồ, phỉ khấu bên trong cháu giải quyết xong, chú xuống núi tìm của quan phủ đến đây ạ."
Đồ lão đại mắt tròn mắt dẹt nàng, lúc ông cảm thấy phản ứng của chắc chắn ngốc: "Giải... giải quyết xong ?"
"Vâng ạ."
Đồ lão đại cuối cùng cũng phản ứng : "Tiếng ở trong đó..."
"Là của một hại." Úc Ly nhẹ giọng . "Chắc là dân chúng phỉ khấu bắt lên núi."
Đồ lão đại lập tức im lặng. Ông đó là tiếng của phụ nữ, cần nghĩ cũng , phụ nữ bắt đến trại phỉ sẽ trải qua những gì.
Úc Ly giục: "Chú Đồ, chú gọi đến đây ạ." Nàng chỉ phụ trách đánh, việc dọn dẹp hậu quả việc của nàng.
Đồ lão đại theo bản năng đáp một tiếng, đó phản ứng : "Còn cô thì ?"
"Cháu ở đây trông chừng." Úc Ly .
Đồ lão đại sắc mặt phức tạp, quyết đoán : "Được, xuống núi ngay, sẽ nhanh chóng dẫn đến, cô ở đây canh giữ."
Đợi Đồ lão đại , Úc Ly nhẹ nhàng leo qua đống đá chặn lối , trong trại phỉ. Nàng vẫn hiện , mà ở một nơi cao, lặng lẽ quan sát trại phỉ bên .
Vì nàng ở cao, trong trại lẽ ngờ đó còn . Dù họ tìm cũng chỉ tìm xung quanh, ngờ thể dễ dàng vượt qua vách núi cheo leo.
Những phụ nữ đó khi một trận, lẽ cuối cùng cũng giải tỏa , cảm xúc của họ dần định . Dù vẫn còn một tinh thần , nhưng dù cũng định hơn nhiều so với lúc mới , huống chi xung quanh còn những bạn đồng hành động viên, cho họ rằng đơn độc.
Vẫn là phụ nữ trông kiên cường và bình tĩnh nhất đưa quyết định, cô : "Chúng tìm dây thừng, trói chúng ."
Dù ngầm bảo vệ, nhưng họ cũng thể gì. Đặc biệt là những kẻ đều là phỉ khấu chuyện ác nào , tay kết liễu chúng cũng là vì họ tạo thêm quá nhiều sát nghiệt. Những kẻ đáng g.i.ế.c, họ g.i.ế.c gần hết , bây giờ cảm xúc bình , bảo họ tay g.i.ế.c nữa, họ thật sự dám.
Mọi lời cô, nhanh chóng coi cô là chỉ huy, bận rộn cả lên.
Úc Ly lặng lẽ quan sát tất cả, vẫn xuất hiện. Cho đến khi trời gần sáng, những tên phỉ khấu còn sống đều trói . Dù họ trói chuyên nghiệp, nhưng trong lòng đều nén một bụng hận ý, khiến họ dù mệt mỏi khó chịu cũng c.ắ.n răng chịu đựng, trói chặt đám phỉ khấu, cho chúng cơ hội trốn thoát.
Có việc để giúp họ tạm thời quên những chuyện khác, cũng quên nỗi khổ . Cuối cùng, khi trói hết tất cả phỉ khấu còn sống, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Người phụ nữ dẫn đầu : "Chúng tìm chút gì đó ăn ."
"Được!"
Trong trại phỉ nhiều đồ ăn. Úc Ly thấy họ dọn ít đồ ăn, đặt ở một nơi trống trải, đám phụ nữ xuống đất, bắt đầu ăn uống, khỏi sờ sờ bụng . Nàng cũng đói .
Bận rộn cả nửa đêm, canh ở đây, đói là thể nào.
Lúc , phụ nữ dẫn đầu kiên cường đột nhiên mở lời: "Ân công ăn chút gì ạ?"
Úc Ly chớp mắt, nhận "ân công" mà cô chính là , đây là đang gọi nàng ăn ? Nàng chút rục rịch.
"Ân công, ở đây nhiều đồ ăn lắm, ngài canh cả đêm chắc đói ?" Người phụ nữ đó vẻ mặt dịu dàng. "Ngài đây , nếu ngài sợ chúng thấy, chúng thể lưng ."
Người phụ nữ đó là , dọn một phần đồ ăn , đặt ở một chỗ trống, đó cô dẫn những khác đều lưng với đống đồ ăn đó, tỏ vẻ sẽ trộm.
Úc Ly thấy , cảm thấy họ thật bụng, còn mời ăn. Cuối cùng nàng nhịn , từ cao nhảy xuống, trại phỉ.
Đám phụ nữ đang lưng vốn chút thấp thỏm, khi thấy lưng tiếng động, dường như đang lấy đồ ăn, trong lòng đều kích động. Họ thể tả tâm trạng lúc , chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc đó, một sự thôi thúc .
Những phụ nữ giữ chữ tín, họ im lặng lưng với Úc Ly, ai đầu trộm. Điều khiến Úc Ly chút ngại ngùng. Nàng thực sợ khác thấy, mà là cảm thấy họ trải qua những chuyện như , sợ tùy tiện xuất hiện sẽ dọa họ.
những phụ nữ xem nhẹ sức ăn của nàng. Sau khi ăn hết phần đồ ăn họ để riêng, Úc Ly vẫn no.
Lúc , phụ nữ dẫn đầu hỏi: "Ân công, đủ ăn ạ?"
Úc Ly cô, mở lời: "Không đủ lắm."
Nghe thấy giọng , trong lòng sững sờ. Lại là một cô nương?
Họ suýt chút nữa kìm đầu , nhưng nhanh chóng nhịn xuống. Nếu cô khác thấy thì...
Không đợi họ phản ứng, thấy tiếng bước chân tiến gần. Tiếp đó, một cô nương mặc áo xanh, tóc buộc dây đỏ xuất hiện trong tầm mắt họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-256256.html.]
Cô , da trắng, dung mạo thanh lệ, trông thanh thanh lãnh lãnh, bước trong ánh nắng ban mai, giống như một vị thần nữ từ trong rừng núi bước , thần bí , khiến họ chút hoảng hốt.
Lúc , trong lòng đám cô nương chịu đủ khổ cực, cô gái đột nhiên xuất hiện giống như một vị thần nữ đến cứu vớt họ. Họ mấp máy môi gì đó, nước mắt một nữa trào .
Úc Ly thấy họ đều , ngay cả phụ nữ kiên cường nhất cũng mắt hoe hoe, tức khắc chút lúng túng. Quả nhiên, nàng nên xuất hiện.
"Các đừng ." Nàng nghiêm mặt . "Nếu cảm thấy khó chịu, đ.á.n.h chúng nó ." Dù những tên phỉ khấu đó đều trói , họ đ.á.n.h thì cứ đánh.
Người phụ nữ dẫn đầu chút ngại ngùng lau nước mắt, : "Thần nữ, chúng , chỉ là cảm tạ ơn cứu mạng của ngài." Họ hiểu , trận sạt lở đó chắc chắn là do cô . Chỉ thần tiên mới thể chuyện , chỉ thần tiên mới thể đ.á.n.h bại hết những tên phỉ khấu ác đồ đó, cứu vớt họ.
Úc Ly chớp mắt, : "Ta thần nữ, đến để diệt phỉ."
Mọi : "Hả?"
"Ta quan phủ mời đến diệt phỉ." Úc Ly nhắc một nữa. "Các cần lo lắng, thông báo cho quan phủ, nhanh các thể rời khỏi đây."
Mọi ngơ ngác nàng, nhất thời thể tiêu hóa thông tin . Biết nàng thần nữ, trong lòng họ ít nhiều chút thất vọng, nhưng nhanh họ trừng lớn mắt nàng.
Có hỏi: "Cô... cô thật sự là ?"
" !" Úc Ly gật đầu.
Họ vẫn còn chút tin, nhịn lối của trại phỉ đá tảng chặn kín.
Bây giờ trời sáng, họ thể rõ hơn đống đá tảng chặn lối , lớn nhỏ đều, từ vách núi cheo leo lăn xuống, trách tối qua gây động tĩnh lớn như , khiến tưởng là động đất. Đây là chuyện mà con thể ?
Úc Ly : "Sức của khá lớn."
Nghĩ đến việc lát nữa của quan phủ lên núi dọn dẹp, lối trại chặn, họ sẽ khó , nàng liền định dọn dẹp đống đá đó .
Thấy nàng định , đám chút hoảng, vội : "Thần nữ, ngài định ?"
"Ta thần nữ." Úc Ly đầu . "Ta dọn dẹp đống đá bên , các chờ ."
Họ há miệng định gì đó, thấy nàng nhẹ nhàng bật nhảy, chỉ vài cú nhảy, lao về phía đó, như ma quỷ trong núi, hình thoăn thoắt vách núi cheo leo, cứ thế biến mất.
Đây... đây thật sự thần nữ ?
Bên , trời còn sáng, Đồ lão đại chạy về đến huyện Dư Khánh. Sau khi ông cho thấy phận và đề cập đến chuyện phỉ khấu núi Yến Tử, lính gác thành nào dám ngăn cản, vội vàng mở cửa cho ông .
Rất nhanh, huyện nha đèn đuốc sáng trưng.
Tuyên Hoài Khanh và Đồ lão đại huyện nha, huyện lệnh của huyện Dư Khánh là Thẩm Gia Học cũng gọi dậy.
Sau khi xong lời của Đồ lão đại, Thẩm huyện lệnh sững sờ, nghi ngờ nhầm, chần chừ hỏi: "Phỉ khấu núi Yến Tử tiêu diệt ?"
Đồ lão đại vẻ mặt nghiêm túc: " !"
"Là ông cùng một vị nghĩa sĩ tối qua lên núi tiêu diệt?"
Đồ lão đại tiếp: "Không , chỉ một cô thôi."
Thẩm huyện lệnh vẫn còn ngơ ngác như trong mộng, vẻ mặt đầy hoang mang, đầu hỏi Tuyên Hoài Khanh: "Cậu chắc chắn ông bừa chứ?"
Tuyên Hoài Khanh vui: "Chú Đồ thể lấy chuyện đùa ? Nếu ông tin thì cứ xem!"
Chắc chắn !
Thẩm huyện lệnh hai lời, lập tức triệu tập một cùng khỏi thành. Những là nha dịch trong huyện, mà là thị vệ mà ông mang theo từ gia tộc, cũng là những hộ vệ mà gia đình sắp xếp cho ông khi ông đến đây nhậm chức, lo lắng đường an . So với những nha dịch tâm tư riêng trong huyện, ông tin tưởng những mang đến hơn, ông thể vững vị trí huyện lệnh Dư Khánh cũng là nhờ họ.
Một đám trực tiếp cưỡi ngựa .
Trên đường, Thẩm huyện lệnh cố gắng tìm hiểu thêm về vị nghĩa sĩ . Tiếc là Tuyên Hoài Khanh nhiều, chỉ : "Ông thấy sẽ ."
Thẩm huyện lệnh càng thêm tò mò, gì mà thể chứ?
Ông : "Nếu vị nghĩa sĩ thật sự tiêu diệt phỉ khấu núi Yến Tử, công lao cũng nhỏ, nhất định sẽ ở mặt phủ tôn thỉnh công cho cô , phần thưởng xứng đáng tuyệt đối thể thiếu."
"Thật ?" Tuyên Hoài Khanh ý vị sâu xa ông. "Đã thì ông nhớ kỹ lời đấy."
"Tất nhiên !" Thẩm huyện lệnh thề thốt đảm bảo.
Đoàn thúc ngựa đến chân núi Yến Tử. Vì địa thế trong núi khó , họ đành xuống ngựa bộ.
Đến khi họ trại phỉ, trời sáng hẳn.
Úc Ly mất mười lăm phút để dọn dẹp hết đống đá chặn đường.
Những phụ nữ đang chờ đợi trong trại thấy nàng thật sự dọn sạch đống đá tảng đó, ai nấy đều phản ứng kịp. Sức khỏe thật kinh ...
Họ ngưỡng mộ , khi Úc Ly nhiều giải thích nàng thần nữ, họ nghĩ, một phàm sức khỏe lớn như ? Nếu họ cũng sức khỏe như , đến nỗi gặp những chuyện bất hạnh , lưu lạc đến đây? Dù thể sống sót, cuối cùng cũng thể thoát khỏi ổ phỉ , nhưng tương lai của họ sẽ về ?
Ngay cả phụ nữ kiên cường nhất cũng chút mờ mịt.
Lúc , họ thấy Úc Ly : "Các trở nên khỏe mạnh hơn ? Ta thể dạy các ."
Trong nháy mắt, mắt đều sáng lên, vẻ mặt đầy khao khát nàng.
"Thật ?"
Úc Ly "ừm" một tiếng: "Ta thể dạy các một bộ thể thuật, chỉ cần các kiên trì luyện tập, sức lực sẽ tăng lên, một chọi mười cũng thành vấn đề."
"Chúng luyện!" Họ chút do dự , vẻ mặt vô cùng kiên định.
Trải qua những khổ cực như , họ quá hiểu sự yếu đuối và bất lực của phụ nữ, họ chỉ mong nếu gặp chuyện tương tự, ít nhất cũng sức để phản kháng.
Úc Ly thấy ai nấy đều lấy tinh thần, còn vẻ c.h.ế.t lặng vô hồn nữa, trong lòng hài lòng.
nàng cũng dạy họ ngay, mà : "Đợi xuống núi, khi các an bài định, sẽ dạy các ." Sau đó : "Quá trình sẽ tương đối đau đớn, nhưng chỉ cần các kiên trì, luyện tập một hai năm, các sẽ thu hoạch."
Nghe , những phụ nữ đều khỏi tự giễu mà nhếch mép.
Đau đớn đến mấy, đau đớn bằng những gì họ trải qua ở trại phỉ ?