Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 265

Cập nhật lúc: 2025-10-12 12:14:47
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

Tống nương tử vội vã kéo Tống tú tài về nhà.

Có lẽ chuyện xảy thường xuyên nên Úc Ly để ý thấy, một vài nhà trong hẻm cố tình mở cửa xem, mặt lộ rõ vẻ hóng chuyện. Tống nương tử cũng thèm để ý đến họ, cứ thế lôi chồng về nhà.

Khi Úc Ly hẻm, đang định nhà thì một bà thím ở nhà đối diện vẫy tay gọi nàng.

"Phó nương tử, Phó nương tử."

Úc Ly , lễ phép hỏi: "Trương đại nương, chuyện gì ạ?"

Trương đại nương trông gầy nhưng tinh thần . Bà liếc về phía nhà họ Tống, đó tới, với nàng: "Phó nương tử, lúc nãy con nên cản Tống tú tài . Chuyện vợ chồng nhà , ngoài nên xen ."

Úc Ly chớp mắt, ngập ngừng : " bảo cháu cản mà."

Ôi chao, là một đứa trẻ thật thà!

Trương đại nương chút cạn lời, cảm thấy vị Phó nương tử tuy trông xinh , tạo cho cảm giác khó gần, nhưng ngờ chỉ là vẻ bề ngoài, tính tình quá hiền, gì cũng theo, trông dễ bắt nạt.

với giọng từng trải: "Phó nương tử, như ! Cả cái hẻm ai mà Tống nương tử là một đàn bà đanh đá, ghen, hễ Tống tú tài một đêm về nhà là bà nổi điên, dọa đ.á.n.h gãy chân chồng, lúc nào cũng gọi là Tống Đại Cường. Tống tú tài đây tuy tên đó thật, nhưng khi theo thầy học chữ đổi tên thành Tống Nghĩa..."

"Con cũng đấy, đàn ông mà, đặc biệt là những sách, họ vòng tròn riêng của . Nào là thơ hội, văn hội, thường xuyên tổ chức, là nơi để họ chuyên tâm thảo luận học vấn. Dù đến những nơi đó, họ cũng chỉ để nghiên cứu học vấn, để cho vẻ phong nhã thôi, nhất định sẽ thật . Phụ nữ chúng cũng đừng nên so đo nhiều quá..."

Úc Ly chút ngơ ngác , nhất thời phản ứng kịp.

Nơi đó là nơi nào? Cái gì mà thể thật?

Trương đại nương chuyển chủ đề, sang Phó Văn Tiêu: "Nghe Phó lang quân tháng lên phủ thành tham gia thi phủ. Phủ thành bên đó còn trọng thể hơn huyện thành của chúng , sách cũng nhiều, văn hội thơ hội càng phổ biến hơn. Với nhân phẩm, tài năng và dung mạo của Phó lang quân, đến lúc đó chắc chắn sẽ nhận nhiều thiệp mời tham gia. Giao du giữa những sách cũng sẽ thiếu..."

Úc Ly, trong lòng cảm khái, đôi vợ chồng son nhà họ Phó trông thật , trai tài gái sắc, như một đôi bích nhân, thế nào cũng thấy thuận mắt. yêu thương đến mấy, cũng thể cản trở chồng tiến , đúng ?

"Đàn ông mà, ngoài giao du, khó tránh khỏi những lúc xã giao. Đàn bà bên ngoài so với trong nhà, đàn ông cũng chỉ là chơi bời qua đường thôi! Phụ nữ chúng , dù trong lòng thoải mái, cũng thể cản cho chồng . Như chẳng là cản trở sự nghiệp của đàn ông ?" Trương đại nương với giọng của từng trải. "Sau , mời Phó lang quân chắc chắn sẽ nhiều, con cũng cần quá để tâm. Tin rằng với nhân phẩm của Phó lang quân, sẽ chuyện gì với con ..."

"Con đừng học theo Tống nương tử mà ầm lên, như . Lần nào  cô  cũng vì chuyện ầm lên khiến Tống tú tài dám về nhà, hễ trốn là trốn, gây bao nhiêu trò , lưng đều chế nhạo  cô  là sư tử Hà Đông..."

"Ai, lúc nãy nếu con cản Tống tú tài, lẽ chạy thoát , đến mức Tống nương tử bắt ."

Trương đại nương lải nhải nhiều, thấy Úc Ly vẫn im lặng, liền hỏi: "Phó nương tử, con hiểu ?"

"Không hiểu!" Úc Ly thẳng thắn đáp. "Đã là vợ chồng thì thể phản bội!"

Dù chỉ là xã giao, Tống tú tài tìm phụ nữ bên ngoài là sai, Tống nương tử hề gì sai cả.

Trương đại nương nghẹn lời, chút kinh ngạc nàng. Vị Phó nương tử ý gì? Chẳng lẽ cô cũng là một "Tống nương tử" khác?

Không đợi bà mở miệng, một giọng trong trẻo dễ vang lên.

"A Ly."

Úc Ly đầu , thấy Phó Văn Tiêu mở cửa bước , liền với Trương đại nương: "Trương đại nương, cháu về nhà đây ạ."

Trương đại nương chút phản ứng kịp, theo bản năng đáp một tiếng. Bà đôi vợ chồng son tay trong tay bước nhà, Phó Văn Tiêu đóng cửa .

Tình cảm của đôi vợ chồng trẻ vẻ . Phó lang quân chắc là thấy tiếng chuyện ngoài cửa nên mới cố tình mở. Cũng chỉ những đôi vợ chồng mới cưới lâu, con cái thì tình cảm mới mặn nồng như .

Trương đại nương dường như chút hiểu , đôi vợ chồng son đang lúc tình cảm , tự nhiên cũng lọt những lời . Bà khỏi lắc đầu, xem Tống nương tử tìm đồng minh . Phó nương tử cũng là loại thể chịu đựng việc đàn ông ngoài xã giao, xem hẻm Sơ Ảnh sẽ còn náo nhiệt dài dài.

Về đến nhà, Úc Ly đặt giỏ xuống, rửa tay chuẩn ăn trưa. Vẻ mặt nàng bình tĩnh, dường như những lời của Trương đại nương ảnh hưởng gì đến nàng, vẫn ăn vẫn ngủ như thường. Chỉ Phó Văn Tiêu là nhịn nàng thêm vài .

Buổi chiều, Úc Ly trong thư phòng luyện chữ, Phó Văn Tiêu bên cạnh sách. Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Úc Ly mở, thấy vợ chồng Tống tú tài đang ở đó.

"Phó nương tử, phiền ." Tống tú tài nho nhã chắp tay hành lễ. "Không Phó lang quân nhà ?"

Úc Ly mở cửa mời họ : "Có ạ."

Phó Văn Tiêu từ thư phòng bước , khách khí chào hỏi vợ chồng Tống tú tài. Tống tú tài , thỉnh giáo Phó Văn Tiêu về học vấn, đó hai cùng thư phòng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-265.html.]

 

 

 

 

 

 

 

 

Thư Sách

 

Dù Phó Văn Tiêu hiện tại là tú tài, nhưng đến cả Uông cử nhân cũng khen ngợi học thức của , nên các tú tài trong hẻm Sơ Ảnh cũng cho rằng học vấn của thấp hơn họ, thậm chí chỉ thể cao hơn. Nghe đây sức khỏe , thể tham gia khoa cử nên mới trì hoãn đến tận bây giờ. Vì , việc Tống tú tài đến thỉnh giáo học vấn cũng gì lạ.

Tống nương tử tay bưng một bát bánh hấp tự , chút ngại ngùng với Úc Ly: "Phó nương tử, đây là bánh hấp hôm nay, mời cô nếm thử."

Úc Ly mời cô đến sảnh đường nghỉ, pha cho cô.

Tống nương tử uống một ngụm , mặt chút ửng hồng, nhỏ giọng : "Lúc cảm ơn Phó nương tử."

"Cảm ơn chuyện gì ạ?" Úc Ly hiểu lắm.

Tống nương tử : "Chính là cô giúp cản chồng ..."

trong hẻm đều cho rằng cô là một đàn bà ghen tuông, đanh đá, cô quản chồng như quản con, hận thể buộc chồng thắt lưng, còn mắng Tống tú tài là kẻ nhu nhược, đến cả vợ cũng quản ... Nhà họ Tống ở trong hẻm giống như một trò . vì cô những lời đó, mỗi đều sẽ mắng , dần dần cũng dám năng lung tung nữa.

Tống nương tử để tâm ngoài gì, chỉ cần họ mặt cô là . Chỉ là mỗi cô dạy dỗ Tống tú tài, khác đều một bên chế nhạo. Lúc khi cô và Tống tú tài về nhà, thấy Trương đại nương ở nhà đối diện gọi Úc Ly , liền chắc chắn là đang khuyên cô đừng xen .

Úc Ly chớp mắt, một câu gì.

Tống nương tử kỹ nàng, thấy vẻ mặt nàng bình thản, ý khuyên cô rộng lượng, lòng đang căng thẳng liền thả lỏng vài phần, mặt cũng lộ nụ . Cô nhiệt tình đẩy bát bánh hấp tự qua, cho nàng nếm thử.

Úc Ly cầm lấy một miếng bánh nếm thử, phát hiện ngon. Nàng liền ăn nhanh hơn.

Tống nương tử thấy , : "Tay nghề bánh hấp dạy. cũng chỉ món ngon nhất, nếu cô thích, sẽ thêm mang qua cho cô."

"Như ạ." Úc Ly miệng thì nhưng trong lòng cân nhắc, ngại ăn của , thể trao đổi nhỉ.

"Không ." Tống nương tử . " ngày thường việc gì, cũng ít bánh hấp bán để kiếm thêm."

Úc Ly liền hỏi cô bán ở , khi nào cô bán, nàng sẽ đến mua.

Tống nương tử địa điểm bán hàng: " thường bán giữa giờ Mão buổi sáng, nhiều, một hai canh giờ là bán hết."

Úc Ly đột nhiên hiểu , nàng chỗ đó, quyết định ngày mai sẽ ghé qua.

Có lẽ vì món ngon cầu nối, hai chuyện càng thêm tự nhiên. Tống nương tử quen thuộc từng nhà trong hẻm, tiện thể giới thiệu cho Úc Ly về họ. Dù trong hẻm đều là sách, nhưng sách cũng tốn tiền, chi phí ít, nên nhà của họ đều thêm việc gì đó để duy trì sinh kế, nghề thêu thùa, thuê, giống như cô, buôn bán nhỏ...

Gia đình Tống tú tài chuyển đến đây 5 năm. Nhà họ đông , ngoài hai vợ chồng còn một bà lão và con gái của họ. Bà lão là của Tống nương tử, thường ở nhà trông cháu ngoại. Con gái họ cũng lớn, năm nay mới ba tuổi.

Úc Ly hiểu lắm, tại của Tống nương tử ở cùng con gái và con rể.

Tống nương tử thản nhiên : "Thực cũng gì. Nhà Tống Đại Cường... , Tống Nghĩa, là tị nạn đến làng chúng . Năm đó sắp c.h.ế.t đói, nhà cho ăn, đó liền đến nhà ở rể."

Úc Ly  hiểu nàng chuyện ở rể, nhưng nhiều đàn ông coi đó là một sự sỉ nhục, ít chịu ở rể, thường những chịu đều là những đàn ông gì.

Tống tú tài trông đoan chính, mỗi Tống nương tử đuổi chạy, nhưng thể thấy hề so đo. Ngược , khi Tống nương tử hung dữ, còn dỗ dành tính nóng nảy của cô.

Nói đến đây, Tống nương tử cũng chút ngại ngùng: "Hôm nay cô chê ! Thực gì cả, gan đó, chỉ là— thích ngoài xã giao. Cũng tại những sách đó mỗi tổ chức văn hội thơ hội tìm mấy cô nương trong thanh lâu đến tiếp khách. Anh cẩn thận thế nào cũng sẽ dính mùi son phấn, thích..."

Nói đến cuối cùng, Tống nương tử bắt đầu phàn nàn, cảm thấy những sách đó đều là những kẻ đạo đức giả, rõ ràng là háo sắc mà cứ là phong lưu phóng khoáng, là khí khái của văn nhân.

Úc Ly im lặng gặm bánh hấp, gì.

Tống nương tử nàng, cảm thấy tính cách của Phó nương tử thật sự văn tĩnh, trong lòng thở dài. Nếu một ngày nào đó Phó lang quân cũng kéo tham gia những buổi văn hội đó, với dung mạo của , e là sẽ ít cô nương trong thanh lâu để ý. Đến lúc đó, thể giữ thì , nếu giữ , giống như một sách khác, đơn giản là nuôi luôn ở bên ngoài, cái gì mà hồng tụ thêm hương...

Cô càng nghĩ lòng càng thấy bất bình. Nếu Tống Nghĩa dám như , xem cô cắt phăng cái thứ gây án của , ly hôn. Đừng hòng bắt cô nuốt cục tức .

Trước khi rời , Tống nương tử với Úc Ly: "Phó nương tử, đàn ông vẫn quản, thể để họ quá tự do, nếu một ngày nào đó họ sẽ đường về nhà, voi đòi tiên."

 

 

 

Loading...