Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 269

Cập nhật lúc: 2025-10-13 08:32:54
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

Hiện trường một ai lên tiếng, yên tĩnh đến mức như thể tự tạo thành một gian riêng biệt, đến cả cơn gió xuân cũng trở nên chậm chạp.

"Bên ? Sao ở đây nhiều đá thế ? Để ?"

lúc , đội tuần tra ngang qua hẻm Sơ Ảnh, phát hiện đống đá chặn ở đầu hẻm, liền đến hỏi thăm.

Mấy vị tú tài Úc Ly dọa cho mồ hôi lạnh túa , hai chân bủn rủn, như thể gặp cứu tinh, vẻ mặt mừng rỡ đầu . Thấy mấy tuần tra tới, họ khỏi vui mừng.

"Quan gia, ở đây..."

Chưa kịp cầu cứu, họ thấy đầu đội tuần tra chào Úc Ly: "Ly... Phó nương tử, Phó lang quân, thật trùng hợp! Hai vị đang gì ở đây ?"

Cát bộ đầu liếc đống đá chặn ở đầu hẻm, mấy vị tú tài mồ hôi lạnh đầm đìa, cuối cùng ánh mắt chuyển sang đám của Ngô gầy, cảm thấy chuyện xảy ở đây chắc chắn liên quan đến Úc Ly.

Úc Ly thản nhiên đáp: "Mua ít đá về phân bón hoa."

Nghe xong, Cát bộ đầu chút do dự : "Làm phân bón hoa , đấy, cần chúng giúp ?"

Nghe những lời , nhiều thể tin nổi mà ông , đặc biệt là mấy vị tú tài, chỉ hỏi ông , chẳng lẽ đá phân bón hoa mà ông thấy khó tin ?

Nếu Cát bộ đầu thắc mắc của họ, chắc chắn ông sẽ ngần ngại mà trả lời rằng, nếu Ly đại tỷ thể phân bón hoa thì chắc chắn thể, cần nghi ngờ!

Úc Ly : "Không cần, tự ."

Dù nàng từ chối, nhưng Cát bộ đầu cũng thật sự yên, ông sang với mấy thuộc hạ: "Các qua đây, giúp Phó nương tử dọn đá ."

Các nha dịch đồng thanh đáp ứng, đó qua đó cố sức dọn đá. Những tảng đá đều lớn, ít tảng nhỏ, đến cả đàn ông dọn cũng vất vả.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Những khác thấy cảnh đều tròn mắt kinh ngạc. Tại vị bộ đầu bụng như ? Ông đang nịnh hót Úc Ly ?

nhạy bén nhận , so với Phó Văn Tiêu, đỗ án thủ kỳ thi huyện, những nha dịch dường như coi trọng Úc Ly hơn. Chẳng vị bộ đầu đó chỉ chào qua loa Phó lang quân một câu, còn bộ sự chú ý đều dồn Phó nương tử, lời đều là giúp đỡ ?

Đá là đá thật, các nha dịch dọn vất vả. Thấy họ giúp, Úc Ly cũng từ chối nữa. Nàng nhấc một tảng đá lớn, tiện tay ném , cứ thế ném qua tường sân nhà họ Phó.

Mọi tảng đá lớn nhẹ bẫng bay qua tường nhà họ Phó, rơi bên trong, phát tiếng động nặng nề, âm thanh đó như nện tim họ, khỏi rùng .

Trong hẻm, lén duỗi chân đá một tảng đá, một cơn đau ập đến, khiến họ đau đến mặt mũi nhăn nhó. Vừa thấy nàng một chân đá vỡ một tảng đá lớn, cho cảm giác như cử tạ nhẹ hều. Cứ như thể họ cũng . Kết quả, sự thật dạy cho họ một bài học, ngón chân cái hình như sưng tấy.

Không là gãy xương chứ?

Úc Ly tiện tay ném mấy tảng đá, như nghĩ điều gì, nàng đầu với mấy vị tú tài: "Xin , sẽ dọn chúng ngay bây giờ, để các vị qua."

Các vị tú tài tảng đá lớn nàng đang xách trong tay, lén nuốt nước bọt, trông vẻ yếu ớt. Họ vội vàng xua tay: "Không , ngài, ngài cứ từ từ!" Nói , họ đồng loạt lùi .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-269.html.]

Úc Ly liếc họ, những tú tài ánh mắt nàng lướt qua mồ hôi túa như tắm, sợ đến tim sắp vỡ tung. Lúc họ còn nhớ đến việc từng khinh thường nghề mổ lợn của nàng, trong đầu trống rỗng. Mãi đến khi nàng dời ánh mắt , họ lén lút lùi , ai nấy trông càng thêm yếu ớt.

Khi họ thấy Phó Văn Tiêu bên cạnh Úc Ly, sắc mặt các tú tài vô cùng phức tạp. Họ vốn kính nể tài học của Phó Văn Tiêu, nhưng khi cưới một phụ nữ mổ lợn, còn ngày ngày chạy đến tiệm thịt đón cô , họ cảm thấy sa ngã. Người sách thanh cao bao, nếu chọn con đường thì nên khuyên bảo vợ, bảo cô đổi một nghề nghiệp đàng hoàng hơn, chứ cái nghề hạ tiện như mổ lợn.

bây giờ, họ chẳng còn suy nghĩ gì nữa. Nhìn thấy Phó Văn Tiêu, họ chỉ cảm thấy vô cùng đáng sợ. Có thể cưới một phụ nữ sức mạnh kinh như , đáng sợ chứ? Hơn nữa, còn thể ân cần hỏi han, lo lắng nàng mệt mỏi, họ khỏi dâng lên một sự kính nể sâu sắc.

Úc Ly dọn dẹp nhanh, chỉ vài phút dọn một lối . Nàng hẻm, với : "Làm phiền , sẽ nhanh chóng dọn chúng về nhà."

"Không, ." Mọi cứng đờ nàng, lắp bắp . "Phó nương tử cần vội, cứ, cứ để ở đây cũng , chúng ngại."

Không ai dám ngại, thậm chí thấy nàng xách đá tới, sợ đến phát lạnh, suýt chút nữa chân mềm mà ngã quỵ xuống đất.

Nhìn thấy một Úc Ly như , họ còn cảm thấy nàng là thật thà dễ bắt nạt, thậm chí còn sợ hòn đá trong tay nàng lỡ như ném về phía họ.

Úc Ly hài lòng với thái độ của họ, bắt gặp ánh mắt sợ hãi của họ, càng thêm hài lòng. Nàng với mấy đang cửa nhà họ Phó: "Các vị tránh một chút, để dọn đồ."

Mấy đó phản ứng , da đầu tê dại, vội vàng lùi sang một bên. Vì lùi quá gấp, trực tiếp ngã, những xung quanh cũng ngã theo. Trong nháy mắt, những ngã thành một đống.

Thấy cảnh , Tống nương tử cuối cùng cũng tỉnh táo cơn kinh ngạc, bật thành tiếng. Cô cũng để tâm đến phản ứng của những đó, tò mò Úc Ly dọn đá, kinh ngạc thốt lên: "Phó nương tử, sức của cô thật lớn!"

"Cũng tàm tạm." Úc Ly bình tĩnh đáp. " chút sức, nên mới mổ lợn."

Nghe những lời , sắc mặt trong hẻm khẽ biến. Ngay cả mấy tú tài chân mềm đến nổi cũng đỏ bừng mặt, cảm thấy nàng lẽ đang châm chọc họ, hoặc là đang uy h.i.ế.p họ. Chuyện hôm nay, nàng cố ý, ai mà tin chứ?

nàng cố ý, họ cũng dám gì. Chẳng đám nha dịch vẫn đang cố gắng giúp nàng dọn đá ?

Sau khi ném hết đống đá chặn cửa qua tường trong, Úc Ly mở cửa nhà, với những nha dịch đang giúp dọn đá: "Các dọn ."

Các nha dịch c.ắ.n răng giúp đỡ, trán nổi gân xanh, cánh tay cũng gân guốc, thể thấy dùng sức lớn. Đám của Ngô gầy cũng qua giúp. Dù nhiều giúp, nhưng phần lớn vẫn là do Úc Ly dọn.

Sau khi dọn hết đá ở đầu hẻm trong nhà, nàng khách khí cảm ơn , định mời họ nhà uống .

Cát nha dịch vội : "Không cần, cần, chúng còn tuần tra." Nói , ông liếc những dân trong hẻm, : "Phó nương tử, chuyện gì cứ đến tìm chúng ."

Úc Ly "ừm" một tiếng.

Rất nhanh, Cát nha dịch và đám của Ngô gầy rời , hẻm Sơ Ảnh trở về với sự yên tĩnh vốn .

Phó Văn Tiêu cùng Úc Ly nhà. Khi cửa, đột nhiên kéo nàng . Khi nàng khó hiểu đầu, lấy khăn lau vết bụi mặt nàng. Phó Văn Tiêu ôn tồn hỏi: "A Ly, mệt ?"

"Không mệt." Úc Ly giọng điệu nhẹ nhàng đáp. "Lát nữa ăn cơm xong, sẽ nghiền một ít đá rải sân... còn nên đắp thành hòn non bộ nhỉ?"

Phó Văn Tiêu hiền lành : "Nghe nàng cả."

Cửa nhà họ Phó đóng , tiếng của hai vợ chồng nhanh chóng biến mất cánh cửa. Hồi lâu , những trong hẻm mới kéo đôi chân bủn rủn rời , một bên trong lòng thầm nghĩ, ngày thường đắc tội với Phó nương tử . Chắc là nhỉ?

Thư Sách

lúc thấy Hà đại nương hai chân run rẩy, liền : "Hà đại nương, nhớ Phó nương tử là mổ lợn, còn ..."

" !" Hà đại nương gần như hét lên. "Cô đừng bậy, gì cả!"

Vội vàng bỏ câu đó, bà run rẩy chạy về nhà, "rầm" một tiếng đóng cửa .

Thấy cảnh , tuy khá buồn , nhưng những trong hẻm thật sự nổi.

Chu thị thấy họ trở về, gọi họ rửa tay chuẩn ăn trưa, đó hỏi: "Ly Nương, con mua nhiều đá về ?"

Lúc bà dẫn hai đứa nhỏ nấu cơm trong bếp, thấy động tĩnh bên ngoài, xem thì thấy đá ném qua tường. Hơn nữa tảng đá lớn, thường thể ném nhẹ nhàng như . Đoán chắc là do Úc Ly , nên bà cũng ngoài, tiếp tục nấu cơm ở sân .

Úc Ly : "Làm phân bón hoa, còn thể đắp thành hòn non bộ."

Chu thị sững , đó : "Được, con cả."

cảm thấy lời gì lạ. Ai đá thể phân bón hoa? Đập nát chẳng ? Vừa sân nhà họ trống trải, ngoài hoa cỏ gì khác, đắp một hòn non bộ cũng khá .

Chu thị nghĩ nhiều, chỉ là bà ngờ, hôm khi ngoài mua đồ ăn, phát hiện thái độ của những trong hẻm đối với bà đổi nhiều.

Lúc "con dâu" bà là mổ lợn, họ ít nhiều đều vẻ xem thường, còn khuyên bà bảo Ly Nương đổi nghề khác, đừng liên lụy đến thanh danh của Phó Văn Tiêu.

 

 

 

 

 

Loading...