Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 282
Cập nhật lúc: 2025-10-14 05:57:20
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hơn một giờ , họ đến trang viên của nhà họ Tuyên.
Trang viên xây dựng ở chân núi, rộng lớn, xung quanh còn ít ruộng đồng, cả ruộng nước và ruộng cạn. Lúc , mạ non trong ruộng xanh mơn mởn, phát triển . Xung quanh trang trại còn một thôn xóm, gần, như thể dựa trang trại để tồn tại.
Xe ngựa chạy thẳng trong trang viên.
Khi xe dừng , Úc Ly và Phó Văn Tiêu cùng xuống xe. Quản sự của trang viên nhận tin tức từ hôm qua, sớm đợi sẵn, vội vàng tiến lên hành lễ với Tuyên Hoài Khanh.
Tuyên Hoài Khanh giới thiệu phận của Úc Ly và Phó Văn Tiêu với quản sự, đó hỏi những cô nương trong trang viên hiện đang gì.
Quản sự đáp: "Các cô đều đang ở khu nhà phía Bắc, đang may vá quần áo ạ."
Tuyên Hoài Khanh liền dẫn Úc Ly và về phía Bắc của trang viên. Vừa , giới thiệu tình hình của trang trại cho hai : "Thực trang viên là do cha xây dựng từ , lúc đó mua chỉ là để an trí một quân lính thương tật. Sau trong trang viên ngày càng đông, đành mua thêm đất xung quanh, chia cho họ khai khẩn trồng trọt..."
Rất nhanh, Úc Ly hiểu , hóa đây nơi thôn xóm. Những dân ở thôn xóm bên cạnh trang viên đều là những binh lính giải ngũ từ Trấn Nam quân, cơ thể họ đều những mức độ tàn tật khác . Những binh lính khi thương an trí ở trang viên, đợi họ lành lặn ở đây lập nghiệp, dần dần xây dựng khu vực xung quanh thành một ngôi làng. Hiện tại, nơi là một ngôi làng đăng ký chính thức với quan phủ, dân cũng ít.
Ngoài ngôi làng, trang viên cũng an trí ít nơi nương tựa, trong đó nhiều nhất vẫn là những phụ nữ cứu từ các cuộc diệt phỉ. Những phụ nữ ở trang viên giao cho một công việc như dệt vải, may quần áo. Quần áo xong sẽ đưa đến Trấn Nam quân, phân phát cho các binh lính.
Đi khu phía Bắc, liền thấy một dãy nhà xây dựng. Những ngôi nhà xây dựng đơn giản, chú trọng đến mỹ quan mà chủ yếu là tiện dụng, gian bên trong lớn, chất đầy đồ đạc. Ngày thường, những phụ nữ đó sẽ dệt vải, may vá ở đây.
Qua cửa sổ, họ thể thấy những phụ nữ đang chuyên tâm khâu vá quần áo bên trong. Số lượng cũng ít, hơn một trăm , những cô gái trẻ, cũng những lớn tuổi hơn một chút.
Trấn Nam quân đóng giữ ở phương nam, từ thời cha của Tuyên Hoài Khanh, chỉ cần chiến sự, sẽ dẫn binh lính diệt phỉ xung quanh, cứu về ít phụ nữ gặp nạn. Đa những phụ nữ đều còn nhà để về, hoặc khi trở về gia đình chấp nhận, ép họ tìm cái c.h.ế.t. Cùng đường, cuối cùng họ đều an trí ở đây.
Đương nhiên, nếu họ tìm nơi nương tựa khác, cũng thể tự do rời . Thực , bao nhiêu năm qua, trong trang viên đến , những phụ nữ khi nghĩ thông suốt, chọn cách rời khỏi trang viên, đến nương tựa họ hàng khác. Có thì gả các thôn xóm gần trang trại, an cư lạc nghiệp ở đây. Nếu thật sự rời , cũng thể ở trang trại tiếp tục việc, tóm sẽ để họ thiếu ăn.
Úc Ly nhanh thấy nhiều gương mặt quen thuộc. Có mấy cô nương nàng cứu ở sòng bạc, cũng Sơn Nương và .
Tuyên Hoài Khanh hỏi: "Úc cô nương, cô gặp họ ?" Sau đó : "Bên cạnh một phòng nghỉ, thể để họ qua đó."
Úc Ly xong, với : "Phiền Tuyên thiếu gia."
Tuyên Hoài Khanh : "Có gì phiền phức ? Ngươi thể đến thăm họ, họ chắc chắn sẽ vui."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-282.html.]
Cậu trong trang trại , những cô nương từ huyện Dư Khánh đến nhanh định. Mấy ngày nay, họ thường xuyên đến hỏi quản sự về chuyện của Úc Ly, quan tâm đến nàng. Tiếc là quản sự cũng Úc Ly là ai, càng rõ tình hình của nàng, nào cũng gì, khiến họ thất vọng.
Những cô nương trong lòng vẫn luôn nhớ đến Úc Ly. Ban ngày họ chăm chỉ việc, đến tối khi ngủ, còn dành nửa giờ để luyện tập bộ thể thuật mà Úc Ly dạy. Người khác thấy , trong lòng vô cùng cảm động. Họ trải qua những chuyện như , vốn thể mất một hai năm mới thể hồi phục, nhưng họ rõ ràng hồi phục nhanh, ai nấy đều nghiêm túc sống cuộc sống của . Rất nhiều hiểu rằng, họ thể hồi phục nhanh như , đều là nhờ Úc Ly.
Úc Ly đến phòng nghỉ. Rất nhanh thấy một nữ quản sự dẫn Sơn Nương và đến.
Thấy nàng, những cô nương vô cùng kích động xúm , định gì đó, hốc mắt bỗng dưng đỏ hoe, thậm chí còn mấy trực tiếp nấc lên.
Úc Ly chút bối rối: "Các, các cái gì?" Chắc nàng họ chứ? Nàng hình như gì cả? Hay là ai bắt nạt họ?
Phát hiện nàng vẻ họ dọa cho sợ, Sơn Nương bật , những khác cũng theo đó rộ lên. Vừa , khiến Úc Ly càng thêm ngơ ngác. chỉ cần họ nữa là , nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sơn Nương : "Chúng là vì thấy ngài nên vui mừng quá đấy ạ."
Vu Diệu Cẩm cũng : "Đây là vui quá hóa ."
" , đúng , chúng cứ nghĩ ngài sẽ đến thăm chúng , còn tưởng sẽ gặp ngài nữa..."
"Đột nhiên thấy ngài, chúng trong lòng thật sự vui, cảm xúc chút kiềm chế ."
...
Các cô nương mỗi một câu, mặt tuy còn vương nước mắt nhưng cảm xúc trông định, ánh mắt cũng dịu dàng, ai nấy trông đều là những cô nương hiền lành. Úc Ly cuối cùng cũng yên tâm, bắt nạt là .
Úc Ly mời họ xuống, hỏi: "Có ai bắt nạt các ?"
Tuy nàng hỏi bình tĩnh, nhưng mang theo một tư thế như thể nếu ai dám bắt nạt họ, chỉ cần cho nàng một tiếng, nàng lập tức sẽ xách d.a.o đòi công bằng. Điều khiến các cô nương ở đây đều một cảm giác như tìm chỗ dựa vững chắc, nhịn , hốc mắt bắt đầu đỏ lên.
Úc Ly: "..." Sao nữa ? Chẳng lẽ thật sự bắt nạt họ?
"Không ai bắt nạt chúng ạ." Sơn Nương . "Chúng dưỡng thương xong, quyết định theo của Tuyên tiểu tướng quân đến trang viên ở phủ thành . Ở đây họ sắp xếp chỗ ở cho chúng , còn giao cho chúng một công việc..."
Trang viên nhiều như , thể nào nuôi họ, chắc chắn sẽ tìm việc cho họ . Họ cũng hiểu đạo lý , như ngược còn khiến họ cảm thấy an tâm. Ở thời đại , ai sẽ vô duyên vô cớ nuôi họ, ngay cả cha cũng thể, chỉ thể dựa chính .
Tiếp đó, Sơn Nương và cẩn thận kể cuộc sống của họ ở trang viên cho nàng . Họ ở đây sống yên bình, ban ngày cùng các chị em dệt vải may quần áo, buổi tối thì trở về nghỉ ngơi. Các chị em đều ở cùng một chỗ, tuy là ở trong một căn phòng lớn, giống như phòng tập thể hạng bét ở quán trọ, nhưng vẫn khiến họ cảm thấy vô cùng vững chãi. Đồ ăn ở trang trại cũng tồi, họ ở đây thể ăn no.
Ăn no mặc ấm, việc để , ai dùng ánh mắt khác thường họ, bàn tán về những chuyện họ chịu đựng. Cuộc sống trôi qua thật sự vững chãi, họ đều an tâm.
Úc Ly lẳng lặng lắng , một bên quan sát họ, thấy trong mắt họ đều ánh sáng, trong lòng cũng vui vẻ. Tuyên thiếu gia quả thực là , nhà họ Tuyên cũng giỏi xử lý những chuyện , nàng cần lo lắng họ sẽ gặp những chuyện khác.
Thư Sách