Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 289:289

Cập nhật lúc: 2025-10-15 06:53:51
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

Phó Văn Tiêu thấy , liền rót cho nàng một chén để nàng uống cho xuôi, bánh hấp tuy ngon nhưng ăn nhiều cũng dễ nghẹn. Chén đặt ngay trong tầm tay  nàng, chỉ cần vươn tay là thể cầm lên uống.

Úc Ly cầm chén lên, uống một cạn sạch, tiếp tục ăn bánh.

Thư phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh. Phó Văn Tiêu tiếp tục sách, còn  nàng thì đó ăn bánh. Cả một đĩa bánh ít, cuối cùng đều chui bụng  nàng. 

Đợi  nàng ăn xong, Úc Ly l.i.ế.m môi, đang định dậy thì thấy  vươn tay giữ  nàng , lấy một chiếc khăn tay, lau những mẩu bánh vụn dính bên khóe miệng  nàng. 

Úc Ly động đậy.

Phó Văn Tiêu kiên nhẫn lau mặt cho  nàng xong, kéo tay  nàng lau qua, hỏi: “Ly Nương, ăn mứt ?” Nói , bưng một đĩa mứt qua.

Đây là loại mứt họ mua ở phủ thành, ngọt và ngon.

Úc Ly vốn định dậy, nhưng thấy đĩa mứt, nàng xuống ăn tiếp.

Cả buổi chiều, họ đều ở trong thư phòng.

 Chàng đó sách, còn  nàng thì bên cạnh ăn ngớt như một con vật nhỏ. Thỉnh thoảng lúc dừng , cô sẽ tập vài chữ theo .

Mới từ phủ thành trở về, bên tiệm thịt bảo Úc Ly cứ nghỉ ngơi thêm vài ngày, cần vội đến . Vừa dạo thời tiết nóng lên, nhu cầu mổ heo của tiệm cũng giảm bớt. Dù  nàng đến, họ vẫn thể xoay xở , chỉ là Trương Phục và sẽ bận rộn hơn một chút, thảnh thơi như khi   nàng.

Thực , trong tiệm thịt đều , Úc Ly sẽ ở đây lâu.

Với tài năng của Phó Văn Tiêu,  chắc chắn sẽ đỗ Tú tài, thậm chí là Cử nhân. Không chừng tương lai  còn lên kinh thành dự thi. Nàng chắc chắn thể cứ mãi việc ở tiệm thịt, lẽ sẽ cùng  lên kinh thành, hoặc đến một nơi nào khác. Với bản lĩnh của  nàng, cô cũng sẽ tạo dựng sự nghiệp riêng.

Úc Ly thực cũng mệt, đến tiệm thịt việc cũng , nhưng dạo khá nhiều đến nhà chúc mừng,  nàng cũng yên tâm, nên quyết định ở nhà trông coi.

Gần chạng vạng, Úc Ly tập xong mấy chữ lớn, dừng thì phát hiện Phó Văn Tiêu đang vẽ tranh.

Nàng tò mò ghé qua xem, thấy trong tranh quen thuộc.

Trong tranh là một nữ tử đang bàn bên cửa sổ, tay cầm bút tập . Nét mặt  nàng khẽ cúi, nhưng tư thế hề dịu dàng, mềm mại. Ngoài cửa sổ là một bụi tre xanh, dường như đang khẽ lay động ánh nắng…

Úc Ly đầu ngoài cửa sổ, thấy bụi tre quen thuộc.

Nàng muộn màng nhận , trong tranh ?

Úc Ly nghĩ, ngẩng đầu đàn ông đang vẽ tranh bàn,   cũng ngước mắt lên cô.

Cô im lặng một lát, tò mò hỏi: “Tiêu ca nhi,  Chàng vẽ  ? Sao vẽ  ?”

 Chàng đáp: “Bởi vì … vẽ nàng.”

Úc Ly nghiêng đầu   , chậm rãi “ồ” một tiếng, nhịn con gái trong tranh.

Chưa để  nàng tiếp,  đột nhiên cuộn bức tranh , đặt một chiếc bình sứ lớn dùng để đựng tranh cuộn ở cạnh bàn. Bên trong còn một vài bức tranh chữ khác do  thường ngày.

Đột nhiên,  nàng chút tò mò, những cuộn tranh chữ trông thế nào.

Buổi tối, Úc Ly lẻn thư phòng.

Nàng thắp đèn dầu lên, bước tới chiếc bình sứ lớn để xem những cuộn tranh chữ.

Úc Ly mở từng bức tranh , phát hiện một bức là thư pháp. Chữ của Phó Văn Tiêu quả thật , ngay cả hiểu thư pháp cũng thể nhận .

 

 

Xem lướt qua,  nàng cuộn bức thư pháp , lấy một cuộn khác.

 

Lần là một bức tranh.

 

Thư Sách

Đó là một bức tranh vẽ ánh trăng. Người con gái trong tranh đang ở trong một sân, hình phiêu dật luyện một bộ Thể thuật.

 

Úc Ly nhận sân trong tranh, chính là khách viện của nhà họ Tuyên ở phủ thành. Mấy ngày kỳ thi Phủ, cô ở nhà cùng , sách, còn cô thì luyện Thể thuật trong sân. Có đôi khi buổi tối hứng lên, cô cũng sẽ sân luyện một lúc.

 

Úc Ly một lát, tiếp tục lấy bức tranh thứ ba.

 

Khi nàng xem hết tất cả các cuộn tranh trong bình, cô phát hiện trong đó mười bức tranh, đều là tranh vẽ , và con gái trong mỗi bức đều là  nàng. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-289289.html.]

 Nàng bao giờ , vẽ nhiều như , một cách lặng lẽ.

 

“Ly Nương, về phòng nghỉ ngơi?”

 

Một giọng thanh nhã, ấm áp vang lên ở cửa. Úc Ly đầu , thấy Phó Văn Tiêu xuất hiện ở cửa thư phòng.

 

 Chàng mới tắm xong, mặc bộ quần áo rộng rãi, tóc xõa tung, đuôi tóc còn vương nước ẩm ướt.

 

Úc Ly tay vẫn cầm một cuộn tranh, cảm giác như bắt quả tang.

 

Phó Văn Tiêu bước tới, thấy cô cầm bức tranh do vẽ, vẻ mặt vẫn đổi, : “Nàng nếu xem, ban ngày đến xem là . Buổi tối ánh sáng yếu, sẽ hại mắt.”

 

Úc Ly cầm bức tranh trong tay, : “Sao  vẽ  ?”

 

Khi hỏi câu ,  nàng thẳng mắt  .

 

Dưới ánh đèn mờ ảo, dáng vẻ  trông vô cùng dịu dàng, ngay cả nụ dường như cũng thật ấm áp: “Bởi vì vẽ Ly Nương, chỉ tiếc là thể vẽ dáng vẻ của Ly Nương trong lòng .”

 

“Vậy ?” Úc Ly kinh ngạc , “Tại   thấy vẽ ? Đẹp lắm mà.”

 

Tài vẽ của Phó Văn Tiêu nghi ngờ gì là giỏi, mỗi bức đều vẽ . Trong mắt  nàng,  vẽ thật sự quá , mỗi bức đều một ý cảnh riêng, ngay cả cô cũng nảy sinh cảm giác chắc chắn, hóa cũng như ?

 

Phó Văn Tiêu mỉm , giải thích, chỉ : “Cũng muộn , về nghỉ thôi.”

 

Úc Ly “ừm” một tiếng, đặt cuộn tranh bình, cùng  rời khỏi thư phòng.

 

Trở về hậu viện, họ gặp Chu thị. Bà đang chuẩn qua tiền viện xem hai em Phó Yến Hồi ngủ . Hiện tại, hai em ở phòng bên tiền viện. Mỗi tối khi ngủ, Chu thị đều đặc biệt qua xem chúng.

 

Chu thị nghi hoặc họ: “Hai đứa còn nghỉ?”

 

“Chúng con nghỉ ngay đây ạ,” Phó Văn Tiêu với bà, “Mẹ cũng nghỉ , đừng để mệt. Con qua xem , Yến Hồi và Yến Sanh đều ngủ cả .”

 

Chu thị nghĩ nhiều, cứ ngỡ họ cùng qua tiền viện xem hai đứa trẻ, liền giục họ nghỉ.

 

Hai chúc bà ngủ ngon trở về phòng.

 

Về đến phòng, tóc của Phó Văn Tiêu khô.

 

Hai áo ngủ, chuẩn nghỉ ngơi.

 

Phó Văn Tiêu đồ xong bước , thấy cô đến nắm lấy tay .  Chàng cúi xuống   nàng mỉm , nghĩ nhiều, rằng  nàng sắp chữa trị cho .

 

Khi chữa trị xong, đột nhiên  thấy giọng của  nàng.

 

 

 

 

 

Loading...