Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 295

Cập nhật lúc: 2025-10-15 07:06:07
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

Hiện trường chìm trong im lặng.

Đây là đầu tiên họ gặp một cô nương thẳng thắn, quyết đoán đến , thật khó nên lời. Các thị vệ ngơ ngác Úc Ly, rõ ràng là một cô gái mảnh mai, tay mạnh đến thế? Lại thẳng thừng đến ?

Một lúc lâu , Tuyên Hoài Khanh mới khó khăn cất lời: “Úc cô nương, là chúng thẩm vấn những .”

Theo quy trình thông thường, khi giao đấu với đám thổ phỉ, nên khai thác thông tin về tình hình trại Ô Sơn từ chúng , mới lên kế hoạch cho bước tiếp theo ? Chắc là .

Tuyên Hoài Khanh đột nhiên cũng chút nghi ngờ chính , kế hoạch là gì chứ, cứ xông lên là ?

Lý trí mạnh mẽ giúp kìm nén ý nghĩ nguy hiểm đó. Là phụ trách diệt phỉ , trách nhiệm với , thể thật sự hành động liều lĩnh.

Úc Ly “ồ” một tiếng, quyết định theo . Dù cô còn nhận tiền thưởng từ . Đương nhiên là bên A gì thì nấy thôi.

Mọi xem xét tình hình của đám thổ phỉ, thấy ai nấy đều đầu vỡ m.á.u chảy, ngã gục đất, thật thể tin nổi đây là vết thương do một viên đá nhỏ gây . Lúc nãy họ thấy rõ, cô dùng vũ khí gì, chỉ ném đá về phía đó.

Vậy mà uy lực của những viên đá lớn đến kinh , là ném đá bình thường, thể so sánh với sức sát thương của mũi tên.

Cả đám đều thương nặng, đầu thủng một lỗ, mất khả năng chiến đấu.

Họ tìm kiếm mãi mới thấy một tên thương tương đối nhẹ, chính là tên định mật báo lúc nãy nhưng Úc Ly đuổi theo lôi về. Tuy cũng đầu vỡ m.á.u chảy, nhưng vết thương của sâu bằng những khác, nhanh tỉnh .

Tuyên Hoài Khanh liếc qua, hỏi: “Úc cô nương, thương nhẹ hơn, cô cố tình để ?”

“Không ,” Úc Ly bình tĩnh đáp, “ thấy định chạy, nên ném một viên từ lưng, là do tự đ.â.m cây, liên quan đến .” Cô tự biện hộ: “Thật thích đ.á.n.h , trừ phi đối phương quá đáng.”

Tuyên Hoài Khanh: “…”

À, hiểu .

Những tên thổ phỉ chuyện ác nào , trong mắt cô, chúng thật sự quá đáng, nên cô mới tay đ.á.n.h . Nếu là những dân bình thường, cô chắc chắn sẽ hại họ, thậm chí còn bảo vệ họ, vì họ quá đáng.

Tuyên Hoài Khanh suy nghĩ thông suốt logic trong đó, bất giác chút buồn . Cười xong, càng thêm yên tâm.

Từ xưa đến nay, “hiệp dĩ võ phạm cấm”. Anh cô sức khỏe phi thường, giỏi đ.á.n.h đấm. Nếu là khác, chắc chắn sẽ lo lắng đối phương ỷ vũ lực mà phạm tội, gây nguy hại cho dân chúng. nếu là Úc Ly, bao giờ lo lắng về điều , ngược còn may mắn vì sở hữu sức mạnh phi thường đó là cô.

Sức mạnh để phá hoại, mà là để bảo vệ.

Đây là đạo lý mà ông nội vẫn luôn dạy . Anh cảm thấy đạo lý đúng với Úc Ly, ở cô, thấy sự bảo vệ dành cho những dân bình thường.

Rất nhanh, các thị vệ hỏi rõ một thông tin về trại Ô Sơn.

Những thông tin cũng khác mấy so với những gì Tuyên Hoài Khanh cho tìm hiểu. Là một sơn trại lớn với mấy trăm , trại Ô Sơn chỉ nhiều tai mắt mà phòng thủ cũng nghiêm ngặt. Chỉ với ba mươi mấy của họ, diệt phỉ căn bản là thể, trừ phi huy động quân đội, kéo đến cả ngàn tấn công trực diện.

Đó là suy nghĩ của nhiều bình thường.

bây giờ, ánh mắt đều đổ dồn về phía Úc Ly. Họ cảm thấy một thể địch trăm , thậm chí thể chỉ là trăm , mà là mấy trăm cũng khả năng.

Tuyên Hoài Khanh suy nghĩ một lát : “Đợi trời tối, chúng sẽ lên núi.”

Hiện tại là chạng vạng, trời sắp tối , cần đợi lâu. Chủ yếu là vì ban ngày mục tiêu quá lớn, nếu cứ thế lên núi, chắc chắn sẽ sơn trại tấn công. Đợi đến khi trời tối, tầm của sẽ hạn chế. Tuy họ cũng sẽ ảnh hưởng, nhưng bên phía sơn trại cũng , họ thể dễ dàng tránh sự tấn công của sơn trại, giảm bớt nguy hiểm.

Úc Ly giải thích, gật gật đầu, : “Em , các cứ ở đây đợi trời tối, em lên .”

Tuyên Hoài Khanh: ????

“Như !” Tuyên Hoài Khanh quả quyết , “Chúng cùng lên núi, thể để một chỗ hiểm ? Như quá nguy hiểm.” Tuy sức chính là cô, nhưng cũng lý do gì chỉ để một đ.á.n.h sơn trại.

Úc Ly nghi hoặc , thẳng thắn : “Các theo, mục tiêu quá lớn, lúc đó mới nguy hiểm chứ?”

Tuyên Hoài Khanh: “…” Sao sự thật phũ phàng như .

Đám thị vệ lấy dây thừng chuẩn sẵn từ xe ngựa, trói những tên thổ phỉ tấn công họ . Nghe Úc Ly , họ cũng thấy nghẹn lời, thể phản bác .

Từ chuyện thể thấy, một thể đối phó với đám thổ phỉ . Nếu họ theo, lẽ mục tiêu thật sự sẽ lớn, chừng còn trở thành gánh nặng cho cô.

Trên đường đến trại Ô Sơn, họ còn cảm thấy việc Tuyên thiếu gia chỉ dẫn theo bấy nhiêu diệt phỉ giống như một trò đùa. Thậm chí còn gọi thêm một cô nương yếu đuối, còn tưởng họ đến đây du ngoạn, một vòng mặt đám thổ phỉ về, chứ thật sự diệt phỉ.

Nào ngờ, họ thật sự đến để diệt phỉ, và cô nương trông yếu đuối đáng sợ nhất.

Cuối cùng, Tuyên Hoài Khanh vẫn đồng ý để Úc Ly lên núi .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-295.html.]

Lời thật của cô quá lý, chỉ cần họ theo gánh nặng, dù là ban ngày cô cũng dám lên núi.

Anh vẫn chút yên tâm, dặn dò: “Úc cô nương, cô hãy cẩn thận một chút. Nếu phát hiện, hãy rút lui kịp thời, đừng ở đó giao đấu với chúng, ?”

Trại Ô Sơn khác với núi Thanh Nhai và núi Yến Tử, nơi đến mấy trăm tên thổ phỉ. Dù cô lợi hại đến , cũng thể một đối đầu với mấy trăm , ?

Tuyên Hoài Khanh dùng tư duy của một bình thường để đối đãi việc . Anh Úc Ly lợi hại, nếu đối đầu với một trăm , cô cũng thể trở . trong núi đến mấy trăm tên thổ phỉ chứ một trăm!

Đó là chuyện đùa.

Thư Sách

Úc Ly tất nhiên là đồng ý.

Khi cô định lên núi, Tuyên Hoài Khanh gọi cô , đưa cho cô một thanh bội đao: “Úc cô nương, cô mang theo thanh đao , để phòng khi cần.”

Tuy thấy cô dùng đá đ.á.n.h bại kẻ địch lúc nãy, nhưng thấy trong tay cô vũ khí gì, vẫn chút yên tâm, cảm thấy nên trang cho cô một chút vũ khí.

Úc Ly liếc , thấy vẻ lo lắng của , quyết định nhận lấy để yên tâm.

Cô đeo thanh bội đao bên hông, cuối cùng cũng thể .

Rừng cây lúc chạng vạng chút âm u, bóng dáng cô mờ ảo, nhanh biến mất khỏi tầm mắt của .

Thấy cảnh , lặng lẽ rùng . Nếu chắc cô là sống, lẽ khi thấy ảnh quỷ mị của cô trong rừng núi, họ chắc chắn sẽ sợ đến nhẹ.

Tuyên Hoài Khanh cũng rợn tóc gáy, xoa xoa cánh tay, nén cảm giác dựng tóc gáy, nhỏ giọng hỏi Đồ lão đại: “Đồ thúc, Úc cô nương mỗi lên núi đều như ?”

Đồ lão đại im lặng một lát gật đầu: “Lần còn đỡ, nửa đêm, cùng cô núi Yến Tử, cô ngay mặt vút một cái thấy , lúc đó thật sự là…”

Cơn kinh hãi lúc đó, đến giờ vẫn còn nhớ như in. Ít nhất bây giờ đông , trời còn tối hẳn, đáng sợ bằng.

Những khác , Đồ lão đại với ánh mắt chút đồng cảm. Đặc biệt là những thị vệ cùng đến huyện Dư Khánh , lúc đó họ còn ghen tị với Đồ lão đại vì theo diệt phỉ, còn họ thì đến một sợi lông của thổ phỉ cũng chạm tới. Không ngờ còn trải nghiệm , nếu là họ, lẽ cũng sẽ sợ đến nhẹ.

Tuyên Hoài Khanh chút suy tư.

Anh thể nhận pháp của Úc Ly chút khác biệt. Khi cô di chuyển trong rừng, nhẹ như én, rừng núi như thể là địa bàn của cô, thể tùy ý qua .

Chẳng lẽ điều liên quan đến bộ Thể thuật mà cô dạy cho các cô gái trong làng?

Anh nên học ? Cũng đàn ông học ?

Mọi kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi trời tối, Tuyên Hoài Khanh mới dẫn họ lên núi.

Trên đường , họ thấy trong núi yên tĩnh, gặp đám thổ phỉ tuần tra, cũng là do họ lệch đường Úc Ly giải quyết.

Khi họ thấy một tên thổ phỉ trói chặt treo cây, họ liền hiểu , là Úc Ly giải quyết .

Chỉ là đột nhiên thấy một treo lơ lửng giữa trung, họ sợ đến suýt nữa thì hét lên.

Trong khu rừng âm u , đột nhiên thấy cảnh , thật sự thể dọa c.h.ế.t !

“Này, cũng quá dọa ?” Có nhỏ giọng , “Tại treo ở đây?”

Họ thật sự hiểu suy nghĩ của Úc Ly, tại treo lên? Là để dọa họ ?

Chỉ Đồ lão đại khóe miệng giật, : “Có lẽ là để nhắc nhở chúng , cô giải quyết xong đám thổ phỉ tuần tra trong núi , bảo chúng cứ mạnh dạn lên thôi.”

Mọi : “…”

Khi trong núi vang lên tiếng động ầm ầm quen thuộc, cùng với một trận đất rung núi chuyển, Đồ lão đại liền Úc Ly tay.

Quả thật gì bất ngờ.

Chiêu cần mới, miễn là hiệu quả là .

Những khác thì kinh hãi, họ kinh nghiệm như Đồ lão đại, thấy tiếng động như , theo bản năng sẽ cho rằng là lở núi.

ngăn Tuyên Hoài Khanh : “Tiểu tướng quân, nguy hiểm, ngài nên qua đó!”

“Chúng thăm dò tình hình , nếu là lở núi, ngài vẫn nên xuống núi .”

Tuyên Hoài Khanh : “Yên tâm, chắc lở núi . Trời đang yên đang lành, mưa to gió lớn, lở núi , đúng ?” Anh an ủi cấp : “Ta nghĩ chắc là Úc cô nương tay .”

Nói tăng tốc lên núi.

Những khác sững , thấy Tuyên Hoài Khanh về phía tiếng động, đành theo .

Khi họ đến sơn trại, trời tối hơn.

 

 

 

 

Loading...