Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 297
Cập nhật lúc: 2025-10-15 07:07:57
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi bôn ba bên ngoài suốt một tháng rưỡi, nhớ nhà là thể.
Úc Ly cũng ngờ, rõ ràng hẹn nửa tháng sẽ về, kết quả kéo dài thêm một tháng, mãi đến đầu tháng bảy mới trở về . Không hiểu , trong lòng cô chút thấp thỏm.
Thư Sách
Khi Úc Ly và trở về huyện Sơn Bình, Tuyên Hoài Khanh cũng cùng họ. Anh việc đến nơi đóng quân của Trấn Nam quân, xem như là tiện đường.
Vì cùng còn các thị vệ của Tuyên Hoài Khanh, khá đông, nên họ thuê một chiếc thuyền khách lớn để trở về. Như chỉ giá cả rẻ hơn mà tốc độ cũng nhanh hơn, cần vòng qua phủ Từ Giang.
Đồ lão đại với Úc Ly: “Vừa sắp đến Thất Tịch , nếu nhanh, cô còn kịp về đón lễ cùng Phó công tử đấy.”
Những ngày lễ như Thất Tịch, dù là nam nữ trẻ kết hôn các cặp vợ chồng cưới đều coi trọng. Đặc biệt là những đôi vợ chồng son mới cưới một năm, đang trong giai đoạn ngọt ngào, càng cùng đón lễ.
Úc Ly khái niệm gì về lễ Thất Tịch. Lễ Thất Tịch năm ngoái, Phó Văn Tiêu vẫn còn đang giường.
Còn năm nay…
Nếu chọn ở bên Phó Văn Tiêu, thì quả thật nên cùng đón lễ một cách trọn vẹn, xem như là một loại nghi thức.
Chỉ là Úc Ly đây từng cùng ai đón Thất Tịch, cũng ngày lễ cần chuẩn những gì, liền hỏi Đồ lão đại.
Đồ lão đại cô hỏi đến nghẹn lời.
Anh là một đàn ông độc , cũng từng cùng ai đón lễ Thất Tịch, hỏi thì ích gì.
Không chỉ Đồ lão đại, mà cả con thuyền đều là những đàn ông độc . Người duy nhất kết hôn chính là Úc Ly, cũng là cô nương duy nhất thuyền.
Nghĩ đến đây, Đồ lão đại bất giác một cảm giác, vì giao du với đám đàn ông độc quá lâu, nên mới khiến già đầu mà vẫn cưới vợ ?
Đối mặt với câu hỏi của Úc Ly, Đồ lão đại tự cho là “trưởng bối”, giải đáp thắc mắc cho cô.
“Thất Tịch , cũng chỉ thôi,” một cách mơ hồ, “Cô thể cùng Phó công tử xem hoa đăng, tặng quà cho . Chỗ chúng tục lệ nam nữ tặng quà cho ngày Thất Tịch.”
Những điều đều là dựa những gì thấy các cặp đôi trẻ ngày Thất Tịch phố. Cùng xem hoa đăng, tặng quà cho .
Mỗi thấy các cặp đôi ngọt ngào, Đồ lão đại thấy nghẹn lòng, như thể lúc nào cũng nhắc nhở vợ, nên thật sự thích lễ Thất Tịch.
Úc Ly chợt hiểu , vui vẻ : “Lúc ngang qua phủ Từ Giang, em mua ít đồ, quà .”
Mỗi khi đến một nơi, cô thói quen mua một ít đặc sản địa phương. Lần trở về, cô cũng mang theo ít đặc sản các nơi.
Đồ lão đại xong, : “Vậy thì , Phó công tử nếu , chắc chắn sẽ vui.”
khi , mặt Úc Ly lộ một chút do dự.
“Anh thật sự sẽ vui ?” cô gãi gãi má, “Lần vốn hẹn nửa tháng sẽ về, ai ngờ kéo dài thêm một tháng, …”
Không hiểu , Úc Ly chút chột .
Cứ cảm thấy giữ lời hứa, chút lo lắng đối phương sẽ tức giận.
Haiz, thật đây cô quan tâm đến những chuyện , nhưng đồng ý ở bên Phó Văn Tiêu , tự nhiên trách nhiệm, cũng thể thật sự tức giận đến hại .
Đồ lão đại mà ngẩn , : “Không Tuyên thiếu gia cho đến huyện Sơn Bình, báo với họ là cô việc, sẽ về muộn một chút ? nghĩ Phó công tử chắc sẽ thông cảm thôi.”
Phó Văn Tiêu trông như một công tử nhà thế gia tự phụ, nhưng rõ ràng là tính toán, chắc hẳn thể hiểu những việc Ly Nương , thể vì cô ở bên ngoài thêm một tháng mà vui?
Anh cảm thấy Úc Ly chắc chắn là lo xa .
“Vậy ?” Úc Ly mấy tự tin.
Tuy cô cũng cảm thấy, nếu Phó Văn Tiêu việc bận, là nửa tháng sẽ về, kéo dài đến một tháng rưỡi mới về, cô cũng thể hiểu ?
Haiz, hình như hiểu lắm. Sức khỏe yếu như , ở bên ngoài lâu như thế về, lẽ cơ thể suy sụp . Nếu lâu như về, cô sẽ nghĩ bệnh ?
Không đúng, đúng!
Sức khỏe của cô , Phó Văn Tiêu rõ cô khỏe mạnh đến mức nào, tuyệt đối sẽ lo lắng cô bệnh.
, lỡ như nghĩ rằng cô lâu như về là vì gặp nguy hiểm gì đó thì ?
Úc Ly suy bụng bụng , cảm thấy Phó Văn Tiêu lẽ thật sự sẽ để ý việc cô về muộn một tháng. Rốt cuộc quấn , để ý cũng là chuyện bình thường.
“Đồ thúc, nếu tức giận, chú em bây giờ?” Úc Ly khiêm tốn hỏi.
Lần đầu tiên gặp chuyện , cô ngại dám hỏi những khác thuyền, chỉ thể hỏi Đồ lão đại. Rốt cuộc lớn tuổi, việc trọng, cẩn thận, chắc chắn thể giải đáp thắc mắc cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-297.html.]
Đồ lão đại ngơ ngác cô, hỏi đến toát cả mồ hôi lạnh.
Cái … là một đàn ông độc , những chuyện ?
Nếu Phó công tử tức giận, thì dỗ dành một chút! Thật đàn ông cũng khá dễ dỗ… Đương nhiên, Phó công tử trông giống những công tử nhà thế gia, vẻ cũng dễ dỗ lắm…
“À, Đồ thúc, Úc cô nương, hai đang gì ? Ai tức giận?”
Tuyên Hoài Khanh việc đến tìm Úc Ly, cuộc chuyện của họ, khỏi tò mò hỏi.
Đồ lão đại do dự một lát, về phía Úc Ly. Thấy cô ngại, liền kể vấn đề của Úc Ly cho .
Anh, một đàn ông độc , thật sự thể giải đáp thắc mắc cho cô, đành tìm giúp đỡ.
Tuyên Hoài Khanh xong, cảm thấy chút thể tin nổi.
Cô lo lắng về chuyện ?
“Úc cô nương, cô lo lắng về chuyện ?” một cách hiển nhiên, “Phó công tử thể giận cô , chừng thấy cô về nhà, còn vui đến phát điên chứ, rốt cuộc …”
Rốt cuộc đàn ông đó trông như thể sống thiếu cô, lúc nào cũng quấn quýt, thật nỡ .
Tuyên Hoài Khanh cảm thấy cô cần lo lắng về những chuyện .
Phó Văn Tiêu thể tức giận với bất cứ ai, nhưng riêng với cô thì sẽ .
“Thật ?” Úc Ly thấy chắc như đinh đóng cột, cũng chút ngẩn .
Không tại chắc chắn như , cảm thấy Phó Văn Tiêu tuyệt đối sẽ tức giận, trông vẻ hiểu chuyện.
Tuyên Hoài Khanh hắng giọng, : “Đương nhiên! Cô cứ tin ! Hơn nữa cô là chuyện , vì nước vì dân, với con của Phó công tử, chắc chắn sẽ hiểu cho cô.”
Một kỳ nữ tử như Úc cô nương, thể giống như những phụ nữ bình thường, giam cầm trong hậu trạch, dựa dẫm đàn ông. Dù cho đàn ông đó ưu tú đến cũng .
Tâm hồn của cô, năng lực của cô, đều sẽ để cô trói buộc trong một phương trời đất, cô một thế giới rộng lớn hơn.
Với sự thông minh, nhạy bén của Phó Văn Tiêu, chắc hẳn hiểu rõ điều . Nếu thể chấp nhận, thì và Úc Ly là cùng đường, sớm muộn gì cũng sẽ chia tay.
Đương nhiên, Tuyên Hoài Khanh cảm thấy, Phó Văn Tiêu chắc chắn cô đặc biệt, thậm chí vô cùng trân trọng. Nếu , ngày đó cũng sẽ đích cùng họ đến trang trại.
Anh là thông minh, tuyệt đối sẽ dễ dàng buông tay, bỏ lỡ cô.
Đàn ông cả đời thể gặp một phụ nữ ưu tú đến mức khiến say mê, quả thật là phúc phận tu luyện mấy đời, chắc chắn sẽ nỡ buông tay, càng nỡ bỏ lỡ cô.
Nghe xong lời của Tuyên Hoài Khanh, Úc Ly quyết định tin tưởng .
Vì Tuyên thiếu gia giải quyết vấn đề của cô, tâm trạng cô khỏi , chủ động hỏi: “Tuyên thiếu gia, tìm em chuyện gì?”
Tuyên Hoài Khanh nghiêm mặt hỏi: “Úc cô nương, hỏi cô, bộ Thể thuật mà cô dạy cho các cô gái trong làng, đàn ông thể luyện ?”
“Được chứ!” Úc Ly , “Anh luyện ?”
Tuyên Hoài Khanh chút ngượng ngùng: “ , luyện thử, cũng cho các tướng sĩ Trấn Nam quân cùng luyện… Nếu chúng cũng luyện, thể đạt đến trình độ như cô ?”
Có lẽ là do gia học, Tuyên Hoài Khanh từ nhỏ cũng học thương pháp của nhà họ Tuyên, cũng chút công phu.
Anh nhạy bén phát hiện, một pháp và võ nghệ mà Úc Ly thể hiện khi diệt phỉ liên quan đến bộ Thể thuật mà cô luyện.
Nếu cô dạy Thể thuật cho các cô gái trong làng, tự nhiên sẽ hỏi nhiều, rốt cuộc đời ít võ học gia truyền, dễ dàng truyền ngoài. Cô dạy ngoài cũng gì.
thấy Úc Ly hề để tâm mà dạy cho những cô gái đó, liền quyết định đến hỏi một câu.
“Không !” Úc Ly chút do dự đáp, “Muốn luyện đến trình độ như em, ít nhất là kỳ nhân dị sĩ.”
Cô quên lúc xây dựng hình tượng kỳ nhân dị sĩ cho Thái lão sư mặt Tuyên Hoài Khanh và , nên bây giờ cô lôi “kỳ nhân dị sĩ” cũng là hợp lý.
Kỳ nhân dị sĩ tương đương với chiến binh biến đổi gen, hợp lý.
Tuyên Hoài Khanh quả nhiên nghi ngờ, chỉ chút thất vọng, đó hỏi: “Nếu chúng nỗ lực luyện, thể đạt đến trình độ nào?”
Úc Ly đáp: “Cái đó xem ngộ tính và tư chất của mỗi .”
“Ngộ tính? Tư chất?”