Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 315

Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:22:52
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

Khi Phó Văn Tiêu và Úc Ly trở về huyện thành, tin tức đỗ Án đầu viện thí cũng từ tỉnh thành truyền đến.

Do tỉnh thành cách huyện Sơn Bình khá xa nên mất vài ngày tin mới tới nơi.

Biết tin , cả huyện Sơn Bình lập tức xôn xao.

Đây chính là Tiểu Tam Nguyên!

Kể từ Uông cử nhân, huyện Sơn Bình mới thứ hai đỗ Tiểu Tam Nguyên. Không bao nhiêu sĩ tử vì chuyện mà chấn động, lũ lượt kéo đến Phó gia chúc mừng. Hàng xóm láng giềng, bạn bè thích cũng đều đến cửa chung vui.

Lúc , bất kể đây ân oán gì, chỉ đến lấy chút may.

Đặc biệt là những nhà con em ăn học, chỉ ước thể dính chút vận may văn chương của Phó Văn Tiêu, để con em cũng đỗ tú tài. Họ dám mơ đến Tiểu Tam Nguyên, nhưng tú tài thì vẫn thể hy vọng.

Ngày nào Phó gia cũng khách đến chúc mừng, Phó Văn Tiêu và Úc Ly đành ở nhà tiếp đãi họ.

Đồng thời, Úc Ly còn ngăn cản một cuồng nhiệt quá khích nhào Phó Văn Tiêu.

Thư Sách

Mấy vị sĩ tử thì còn đỡ, ít nhiều vẫn giữ kẽ, dù tin rằng đến Phó gia thể dính vận may của Tiểu Tam Nguyên nhưng cũng động tay động chân.

Chỉ sợ những mê tín, cho rằng chỉ cần sờ Án đầu là con thể dính vận may của Văn Khúc. Vừa thấy Phó Văn Tiêu định động tay động chân, đột ngột lao tới khiến cả cũng kịp phản ứng.

Thật sự quá điên cuồng.

Lúc , chỉ Úc Ly mới đủ nhanh tay lẹ mắt ngăn họ .

Đối mặt với tình huống , Phó Văn Tiêu cũng bất đắc dĩ.

Những ác ý, chỉ vì thấy Phó Văn Tiêu học giỏi, mong con thành tài nên mới mang con đến nhào , hy vọng dính chút vận may để con cũng đỗ tú tài.

tin điều hề ít.

Úc Ly cũng kinh ngạc sự mê tín của họ. Hóa Phó Văn Tiêu đỗ Án đầu phủ thí vẫn là gì, đỗ Án đầu viện thí thực sự khiến họ phát cuồng.

May mắn , ngoài những mê tín quá khích, những khác vẫn bình thường, dù kích động cũng động tay động chân.

Sau khi tiễn hết khách, Phó Văn Tiêu đột nhiên xoay ôm lấy Úc Ly.

Chàng nhẹ giọng : "A Ly, may mà nàng."

Úc Ly vỗ về , quả quyết: "Chàng là bạn đời của , sẽ bảo vệ , để khác động tay động chân với ."

Đây là đàn ông nàng chọn, là bạn đời của nàng, chỉ nàng chạm , thể để ngoài chiếm tiện nghi?

Chuyện tuyệt đối thể nhẫn nhịn.

Phó Văn Tiêu , cúi mắt rộ lên, thích câu "Chàng là bạn đời của " của nàng.

Hai chữ còn khiến thích hơn cả "phu thê", bởi bạn đời tuyệt đối trung thành, tuyệt đối tin tưởng, cùng kề vai sát cánh, thể phản bội.

Thật ! Chàng cũng thể chịu đựng sự phản bội.

Cứ như qua mấy ngày, Phó Văn Tiêu cuối cùng cũng chút mất kiên nhẫn, bèn cáo với bên ngoài rằng cần chuyên tâm học hành, từ chối những vị khách ngừng kéo đến.

Thực , những cần đến cũng đến gần hết trong mấy ngày nay, những đến quan hệ thiết, cũng cần tiếp đãi nữa.

Tuy nhiên, nếu là làng Thanh Thạch đến, Phó gia vẫn tiếp đón.

Trưởng thôn đến một chuyến, thấy Phó Văn Tiêu thì mừng rỡ , cứ khen mãi, hỏi khi nào định về làng mở tiệc rượu.

Lần khi Phó Văn Tiêu đỗ Án đầu phủ thí, trong làng mở tiệc chúc mừng, nhưng từ chối, đợi viện thí mới tính.

Lúc trưởng thôn trong lòng còn lo lắng, sợ Phó Văn Tiêu đỗ viện thí, nhưng vẫn ôm hy vọng.

Biết ? Biết Phó Văn Tiêu đỗ viện thí thì ?

Lúc , Phó Văn Tiêu thật sự đỗ viện thí, còn là Án đầu, trưởng thôn vui mừng khôn xiết. Khi nhận tin, ông vui đến mức múa may cuồng.

Nếu mấy ngày nay Phó gia chắc chắn bận, ông đến hỏi Phó Văn Tiêu khi nào về làng mở tiệc chúc mừng .

Trưởng thôn : "Các vị tộc lão trong làng đỗ viện thí, vui lắm, mở tiệc rượu trong làng để chúc mừng, mời các vị tú tài và đồng sinh trong các làng lân cận đến dự... Cũng cần hai vị gì, đến lúc đó chỉ cần về ăn tiệc là ."

Phó Văn Tiêu đỗ viện thí, là một tú tài.

Đây là tú tài đầu tiên của làng Thanh Thạch, cả làng đều vì chuyện mà vui mừng, đặc biệt là trưởng thôn và các vị tộc lão, họ đều điều ý nghĩa gì.

, tiệc rượu , cả làng đều sẵn lòng góp tiền góp sức, chỉ cần Phó Văn Tiêu đến lúc đó mặt là .

Phó Văn Tiêu ý kiến gì về việc trong làng mở tiệc chúc mừng, dĩ nhiên sẽ dội gáo nước lạnh họ.

Chàng : "Trưởng thôn, các vị cứ bàn bạc , chọn ngày lành thì báo cho cháu một tiếng, đến lúc đó cháu cùng và Ly Nương sẽ về."

Trưởng thôn vui vẻ đồng ý.

Khi trưởng thôn rời , Úc Ly cầm một trăm lượng bạc đến đưa cho ông.

Trưởng thôn hoảng hốt, vội xua tay: "Không cần, cần, tiền tiệc rượu do công quỹ của làng chi, cần các vị bỏ tiền ?"

Hơn nữa, tiệc rượu cũng tốn đến một trăm lượng. Heo tiệc là do làng nuôi, cá vớt hồ, rau củ cũng do dân làng trồng, bàn ghế đều là của làng, cũng là dân làng, cần trả công, chỉ cần bỏ tiền mua chút rượu và pháo là .

"Trưởng thôn, tiền ông cứ nhận lấy," Úc Ly , "Đây tiền tiệc rượu, mà là để xây trường làng. Cháu hy vọng khi trường làng xây xong, cả bé trai và bé gái trong làng, ai học chữ đều thể đến học."

Làng Thanh Thạch trường làng, vì trong làng đến một đồng sinh cũng , dĩ nhiên ai lo việc .

Dân làng thấy Úc lão đại thi nhiều năm như mà đến đồng sinh cũng đỗ, cũng dám dễ dàng cho con học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-315.html.]

Trưởng thôn sững sờ, bất giác sang Phó Văn Tiêu, thấy mỉm , liền đồng ý. Chỉ là...

"Ly Nương, bé trai thì thôi , cho cả bé gái học?"

Trưởng thôn thật sự hiểu. Chẳng trường làng nào cho bé gái học chữ cả. Bé gái cần thi cử, học chữ thì ích gì?

Tuy trưởng thôn , nhưng Úc Ly thể suy nghĩ của ông, đó cũng là suy nghĩ của nhiều , là suy nghĩ của thời đại .

Ai cũng cho rằng con gái học chữ là vô dụng, thậm chí còn xuyên tạc ý nghĩa của câu "nữ tử vô tài mới  là đức" (phụ nữ tài mới là đức).

Giống như Úc lão đại, rõ ràng các con trai trong nhà đều học, nhưng ông bao giờ nghĩ đến việc dạy Úc Cầm học chữ, chẳng cũng vì cho rằng con gái học chữ là vô dụng .

Úc Ly nhíu mày, định gì đó nhưng thôi.

Nàng : "Trưởng thôn, nếu trường làng đồng ý nhận cả bé gái, cháu sẽ đầu tư thêm tiền, để trường miễn phí một bữa cơm trưa cho các em học sinh."

Nói đến đây, nàng đầu về phía Phó Văn Tiêu.

Phó Văn Tiêu tiếp lời nàng: "Trưởng thôn, tiền ông cứ nhận . Đợi cháu rảnh sẽ soạn một quy chế, khi trường làng mở cửa sẽ cứ theo đó mà ."

Trưởng thôn kinh ngạc , ngờ Phó Văn Tiêu thực sự ủng hộ, còn soạn cả quy chế.

Ông do dự một lát, cuối cùng vẫn nhận lấy tiền .

Không vì điều gì khác, chỉ vì câu của Úc Ly "bữa cơm trưa miễn phí cho học sinh". Chỉ vì bữa cơm miễn phí thôi, e rằng dân làng ai cũng sẵn lòng cho con gái đến trường, như trong nhà cũng tiết kiệm ít lương thực.

Chờ trưởng thôn , Úc Ly về phía Phó Văn Tiêu, liền thấy đang mỉm với .

Chàng kéo nàng thư phòng, đến bàn .

Phó Văn Tiêu mở một tờ giấy , bắt đầu mài mực, nghiêng đầu với nàng: "A Ly, nàng các bé gái trong làng cũng học chữ như các bé trai, ?"

Úc Ly "ừm" một tiếng: "Cũng hẳn là học hành thi cử, chỉ là các em vài chữ, đến nỗi mù chữ."

Nàng hành động trong mắt đời kinh thế hãi tục, khó hiểu đến mức nào, nhưng nàng vẫn .

Giống như mấy em gái của nàng, rõ ràng đều khỏi làng, thậm chí kiếm một ít tiền, nhưng khi họ học chữ, cách nào.

Thời đại , việc học hành đều dành cho đàn ông. Phụ nữ thường dân một chữ, những nhà giàu thì cho con gái học chữ, nhưng cũng để họ việc, mà phần lớn là để tăng thêm lợi thế thị trường hôn nhân.

Phụ nữ thường dân học chữ, thể tìm ai học?

Đám đàn ông chắc chắn dạy họ, cho rằng là hạ thấp phận sĩ tử của .

Những tiểu thư nhà giàu chữ tại dạy phụ nữ thường dân? Giai cấp khác , họ sẽ hạ thương hại những đó.

Việc Úc Ly bây giờ, chính là cho các bé gái trong làng một cơ hội chữ.

Nàng , mắt thể nhiều, chỉ thể trong một ngôi làng nhỏ.

ở thế giới , nàng sẽ sống lâu, thể nhiều việc, tương lai chắc chắn sẽ cơ hội để nhiều bé gái hơn học chữ.

Nghĩ đến đây, Úc Ly ngẩng đầu đàn ông đang bàn, cảm thấy chắc hẳn thể hiểu .

Vẻ mặt ôn hòa, đôi mắt đen như ngọc ẩn chứa ý , phản chiếu hình bóng của nàng, như thể chứa nàng trong tim, như vô hạn bao dung, bất kể nàng gì, đều sẽ ủng hộ.

Tim khẽ rung động, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc thể tả.

Úc Ly định gì đó nhưng thôi, nàng hiểu đó là tâm trạng gì, nhưng cũng khó chịu, ngược còn chút vui mừng.

Dường như đột nhiên, trong lòng vui vẻ.

Phó Văn Tiêu : "Vậy chúng cùng soạn quy chế nhé."

Úc Ly "ừm" một tiếng, hỏi: "Chàng thấy kỳ quặc ?"

"Không thấy." Phó Văn Tiêu xắn tay áo, thong thả mài mực, "Bất kể nàng gì, đều sẽ ủng hộ nàng, chỉ cần A Ly vui là ."

Úc Ly sững sờ, chăm chú một lúc, tiến lên ôm lấy .

Đột nhiên nàng , lý do gì cả.

Phó Văn Tiêu bỗng cứng , từ từ thả lỏng, định đầu nhưng sợ cô nương lưng giật . Bàn tay đang mài mực nắm chặt , cố gắng kiềm chế.

"Tiêu ca, thật ." Giọng nàng từ lưng truyền đến, lí nhí, "Ta vui..."

Phó Văn Tiêu đặt thỏi mực xuống, xoay , ôm nàng lòng.

"A Ly..." Giọng chút khàn, "Nàng thể gọi tên ?"

Mặt Úc Ly vùi trong lòng , liền gọi: "Phó Văn Tiêu?"

"Không đúng."

"Văn Tiêu?"

Mặt nở nụ : "Được."

"Vậy A Tiêu?"

"Cũng ." Chàng , "Nàng gọi thế nào cũng ."

Úc Ly "ồ" một tiếng, lặng lẽ dựa lòng một lúc. Khi buông , nàng ngẩng đầu mặt , thấy vành tai đỏ ửng, cảm thấy lúc chắc hẳn vui.

Nàng sờ lên n.g.ự.c , dường như cũng chút vui.

 

 

 

 

 

 

Loading...