Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 321
Cập nhật lúc: 2025-10-18 08:02:15
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thư Sách
Vào cuối tháng, Úc Kim mang theo sổ sách và một tráp bạc đến Phó gia.
Vừa thấy Úc Ly, cô vui vẻ đưa chiếc tráp qua.
Úc Ly mở tráp , thấy bạc bên trong, liền ngạc nhiên em gái: "Sao đột nhiên đưa tiền cho chị?"
Úc Kim : "Mấy tháng gần đây, cửa hàng ăn khá . Đây là tiền hoa hồng của chị cả."
Nói chính xác thì đây là hoa hồng của quý .
Cửa hàng của Úc Kim vốn đầu tư của Úc Ly, đây ký khế ước, mỗi quý sẽ chia hoa hồng cho Úc Ly, hơn nữa phần chia của nàng còn là phần lớn.
Úc Kim hề để tâm chuyện , trái còn mong chia cho chị nhiều tiền hơn.
Úc Ly : "Có sớm ?" Nàng đẩy tiền về phía em gái, "Không em tháng nhập thêm một đợt hàng nữa ? Em cứ cầm lấy mà dùng, chị thiếu tiền."
Úc Kim lắc đầu: "Chị cả, tiền chị cứ cầm , bên trường làng đang cần tiền ?"
Trường làng khi hoạt động, tiền trả cho thầy đồ, cơm trưa cho bọn trẻ, tất cả đều do chị nàng chi trả. Cô sợ chị đủ tiền dùng.
Hiểu ý em gái, Úc Ly bật : "Không cần thật mà, tiền của chị đủ dùng."
Nàng kể cho em gái , khi Phó Văn Tiêu đỗ tú tài, cả nha môn ở phủ thành và huyện thành đều gửi tiền thưởng đến, khen ngợi mang vinh quang cho phủ Khánh An và huyện Sơn Bình. Hơn nữa, tiền thưởng cũng ít, dù đây cũng là Án đầu viện thí, danh giá vô cùng, thể so sánh với những danh hiệu khác.
Cho dù nàng trích một khoản tiền xây trường làng, tiền trong tay cũng chỉ nhiều thêm chứ thiếu.
Bây giờ Úc Ly còn phiền não vì thiếu tiền.
Dĩ nhiên, tiền thì ai chê nhiều. Vì mở trường làng, còn đầu tư cho em gái ăn, nàng tiêu tiền cũng nhiều. Nàng còn tính, lỡ ngày nào đó hết tiền, nàng sẽ cùng Tuyên Hoài Khanh diệt phỉ, thế thì chẳng là tiền ngay .
Úc Kim ngơ ngác chị, rộ lên: "Tốt quá , em yên tâm."
Xem rể của các cô cũng kiếm tiền, như cô cũng yên tâm, cần lo chị thiếu tiền tiêu.
Úc Kim vẫn kiên trì đưa tiền cho Úc Ly, bảo nàng cứ nhận lấy.
Tiếp đó, cô lấy sổ sách , cùng Úc Ly đối chiếu.
Chị nàng góp vốn thì cũng là một trong các bà chủ, để chị nàng , cửa hàng mấy tháng nay kiếm lời bao nhiêu.
Khi hai chị em đang đối chiếu sổ sách, Phó Văn Tiêu bưng đến.
Úc Kim vội dậy, ngoan ngoãn gọi: " Anh rể."
Phó Văn Tiêu bảo cô cần đa lễ, rót cho hai , đặt một đĩa điểm tâm xuống. Chàng đang định rời để họ tiếp tục thì Úc Ly gọi .
Úc Ly đẩy sổ sách qua cho : "Tiêu ca, đến xem sổ sách giúp chúng ."
Thực nàng lười xem, nhưng em gái nàng nắm rõ tình hình, thì cứ để Phó Văn Tiêu xem. Đầu óc nhạy bén, xem sổ sách tuyệt đối thành vấn đề.
Phó Văn Tiêu , cũng từ chối, xuống mở sổ sách xem.
Thấy cảnh , Úc Kim chút ngơ ngác, há miệng định gì đó nhưng thôi. Cô sang chị , chỉ thấy nàng đang uống ăn điểm tâm, vô cùng nhàn nhã tự tại.
Dường như việc đưa sổ sách cho Phó Văn Tiêu xem là vấn đề gì to tát.
Úc Kim nhớ đến những sĩ tử mà , phần lớn đều màng thế sự bên ngoài, luôn tự kiêu với phận sách của , khinh thường giới thương nhân, cho rằng việc buôn bán vấy bẩn sự thanh cao. Vì , cô cũng từng nghĩ đến việc nhờ rể xem sổ sách.
"Kim Nương, đây uống ." Úc Ly gọi em gái.
Úc Kim ngoan ngoãn "" một tiếng, cùng chị uống , ăn điểm tâm, thỉnh thoảng liếc trộm Phó Văn Tiêu, xem phản ứng của thế nào.
Chưa đầy một tuần , Phó Văn Tiêu xem xong sổ sách, với Úc Kim: "Sổ sách vấn đề gì."
Úc Kim , như xác nhận xem thực sự để tâm .
Cô gật đầu: "Vậy thì , cảm ơn rể!"
Từ khi việc ăn ngày càng , cửa hàng thuê một thầy dạy kế toán. Mỗi tối cô đều tự kiểm tra sổ sách, tiện thể học luôn cách xem sổ và quản lý sổ sách từ thầy.
Vị thầy mà cô tìm tính tình , thấy cô học, ông cũng giấu nghề mà tận tình chỉ dạy.
Dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì Úc Kim trả tiền công hậu hĩnh, nhận của thì cũng tiện giấu nghề, nhờ mà Úc Kim cũng học ít.
Xác nhận sổ sách vấn đề, Úc Kim báo cho chị , cô định đầu tháng sẽ lên tỉnh thành nhập hàng.
Còn hai tháng nữa là đến Tết, cô quyết định lên tỉnh thành xem xét, tiện thể nhập thêm nhiều hàng. Cuối năm chắc chắn sẽ đắt hàng, cô nhân dịp kiếm thêm một khoản lớn.
Úc Ly hỏi: "Em một ?"
Úc Kim gật đầu: "Lần em tự , để Phương Nương ở trông tiệm."
Hiện giờ cửa hàng buôn bán , thể vắng cả hai . Phải để một ở coi sóc, nên cô để Tôn Phương Nương ở , Úc Ngân phụ giúp, còn cô sẽ tỉnh thành nhập hàng.
"Chị yên tâm ," Úc Kim , "Em bây giờ khỏe lắm, một chấp mười cũng thành vấn đề."
Nói cô giơ nắm đ.ấ.m lên vẫy vẫy, chợt nhớ Phó Văn Tiêu còn ở đây, liền ngượng ngùng buông tay xuống.
Úc Ly nhíu mày, chút yên tâm. Dù em gái nàng đây từng xa, nơi xa nhất cũng chỉ là phủ thành.
Phủ thành tính là xa, sáng chiều tối là đến, còn tỉnh thành thì xa hơn nhiều.
Suy nghĩ một lát, Úc Ly quyết định sẽ cùng em gái tỉnh thành nhập hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-321.html.]
Lần khi nàng và Phó Văn Tiêu từ tỉnh thành trở về, giữa đường gặp thủy tặc. Tuy cuối cùng chúng lên thuyền, nhưng cũng nàng con đường đến tỉnh thành hề an .
Thực , thủy tặc khó đề phòng, vì chúng thể là dân làng ở gần đó, giống như đám sơn phỉ chiếm núi vua.
Tuy Úc Kim khỏe, nhưng cô kinh nghiệm đ.á.n.h , nếu gặp thủy tặc, chắc chắn sẽ địch .
Hơn nữa, việc ăn của Úc Kim chỉ mới bắt đầu, bây giờ cái gì cũng tự lo, thậm chí tiền dư để thuê tiêu cục áp tải.
Úc Ly thể yên tâm cho , nàng quyết định vẫn nên cùng.
Úc Kim chị cùng , chút do dự: "Chị cả, chị bận ?"
"Dạo gì bận," Úc Ly , "Ngoài việc đến trường làng xem xét, thì cũng chỉ dạy các em học chữ, phụ giúp ở cửa hàng thôi."
Tháng rảnh rỗi, nàng vốn định đến hàng thịt việc, nhưng đó bên đó thuê , nàng đến cũng quan trọng.
Trương Phục và cũng là nghĩ cho nàng. Phó Văn Tiêu bây giờ là tú tài, nàng là vợ tú tài, nên đến hàng thịt mổ heo nữa.
Vừa , việc ăn của em gái mới bắt đầu, nàng cũng góp vốn, nên đến cửa hàng phụ giúp.
Tuy lương, nhưng hôm nay em gái chẳng mang tiền hoa hồng đến cho nàng .
Làm bà chủ vẫn sướng hơn công ăn lương nhiều.
Nghe nàng , Úc Kim dĩ nhiên vui mừng, sảng khoái đồng ý, đó hẹn nàng thời gian xuất phát.
Mấy ngày cô sẽ liên hệ thuyền hàng , khi nào sắp xếp xong sẽ xuất phát.
"Được," Úc Ly , "Chuẩn xong thì báo chị, chị tỉnh thành cùng em."
Tiễn em gái về, Úc Ly thư phòng, thấy Phó Văn Tiêu đang sách.
Phó Văn Tiêu ngẩng đầu nàng, : "Ly Nương, cũng tỉnh thành cùng các nàng."
"Hả?" Úc Ly , "Chàng cũng việc lên tỉnh thành ?"
Phó Văn Tiêu gì, đưa tay kéo nàng lòng ôm.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, cũng càng lúc càng bám . Dù là ban ngày, cũng thường xuyên ôm nàng, gì đến buổi tối. Chàng sẽ rúc sát nàng khi ngủ, hoặc đòi ôm nàng, rằng lạnh.
Thân nhiệt của quả thực thấp hơn thường một chút, còn Úc Ly dị năng nên sợ lạnh, đành mặc kệ .
Ôm lòng, Phó Văn Tiêu : "A Ly, tỉnh thành cùng nàng."
Úc Ly "ồ" một tiếng, là việc gì, chỉ đơn thuần là cùng nàng thôi.
Nàng cũng thấy bất ngờ lắm, dù cũng bám .
" chúng nhập hàng, chơi, sẽ vất vả lắm đấy." Úc Ly nhắc nhở , kỹ tính, sợ thích ứng .
"Không ." Chàng cúi đầu cọ cọ má nàng, "Chỉ cần ở bên nàng, vất vả thế nào cũng sợ."
Nghe câu , sắc mặt Úc Ly chút kỳ quặc, nàng vẻ thôi.
Phó Văn Tiêu hỏi: "A Ly gì?"
"Thân thể còn khỏe hẳn, nếu vất vả quá, sẽ đổ bệnh đấy." Úc Ly nhắc nữa.
"Không nàng ở đây ?" Phó Văn Tiêu , "Có A Ly ở đây, sợ bệnh."
Úc Ly cảm thấy cũng lý, nhưng cảm giác bệnh dễ chịu. Dù dị năng của nàng thể chữa trị, cũng thể khỏe ngay lập tức, vẫn cần một quá trình.
Quá trình đó vẫn khó chịu.
Phó Văn Tiêu tỏ vẻ bận tâm, nghiêng đầu với nàng: "Trước khi gặp A Ly, cũng sống như mà."
Ba năm đó chỉ là khó chịu, mà quả thực như nếm trải hết đau khổ đời.
Úc Ly chớp mắt, nhớ lúc mới quen, đúng là một kẻ ốm yếu, đến cửa cũng nổi.
Nàng nắm lấy tay , cảm thấy hình như chút đau lòng. đây là bạn đời nàng chọn, đau lòng cho bạn đời của cũng gì sai, ?
Chàng thì cứ .
Khi Úc Ly chuyện với Chu thị, nàng cứ ngỡ bà sẽ lo lắng, ai ngờ bà bình tĩnh, thậm chí còn : "Các con đường cẩn thận, nhớ mang thêm quần áo, tỉnh thành lạnh hơn bên đấy."
Trong lòng Chu thị, tình cảm của đôi vợ chồng trẻ đang , nỡ xa .
Ly Nương cùng em gái tỉnh thành nhập hàng, Tiêu ca theo là chuyện bình thường, nếu mới là kỳ lạ. Lần Ly Nương hơn một tháng, ở nhà cứ ủ rũ vui, thậm chí còn đổ bệnh.
Thay vì để ở nhà buồn bã sinh bệnh, bằng cứ để theo Ly Nương, dù ốm, nhưng Ly Nương ở bên bầu bạn, chắc cũng vui vẻ. Tâm trạng thì bệnh cũng nhanh khỏi.
Chờ Úc Kim liên hệ xong thuyền hàng, Úc Ly và Phó Văn Tiêu cũng thu dọn hành lý để cùng .
Lần họ thuyền hàng, thuyền phòng cho khách nghỉ ngơi, chỉ là gian nhỏ, thể so với thuyền khách.
Úc Kim dạo một vòng thuyền, với Úc Ly: "Chị cả, em tiền, em cũng lập một đội tàu buôn của riêng , như vận chuyển hàng hóa sẽ tiện hơn."
Úc Ly dĩ nhiên ủng hộ em gái: "Em nhất định sẽ !"
Được chị cả ủng hộ, Úc Kim như tiếp thêm sức mạnh, hừng hực ý chí chiến đấu về phòng, cố gắng học chữ, thành bài tập mà chị giao.
Tuy là đường, Úc Ly vẫn giao cho em gái ít bài tập.
Không chỉ Úc Kim, mà Tôn Phương Nương và những ở huyện cũng giao bài tập, chờ nàng từ tỉnh thành về sẽ kiểm tra.