Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 329
Cập nhật lúc: 2025-10-19 14:01:29
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phương Bích Hạc đang ăn cơm, ngẩng đầu lên thì cũng sững sờ khi thấy Tuyên Hoài Khanh bước .
chỉ trong thoáng chốc, cả hai đều ăn ý dời mắt chỗ khác.
Đồ lão đại ngờ nhà họ Phó khách, khỏi liếc Phương Bích Hạc, trực giác mách bảo đây tầm thường. Rèn luyện trong quân nhiều năm, chút nhãn lực vẫn .
Chu thị ngờ năm nay Tuyên Hoài Khanh đích mang quà Tết đến, bà khách khí mời: "Tuyên thiếu gia, Đồ lão đại, hai vị dùng chút cơm ?"
Lần Tuyên Hoài Khanh từ chối, khách sáo đáp: "Vậy phiền quá, chúng xin dùng một ít."
Nghe , Úc Ly khỏi , từ chối ?
Tuyên Hoài Khanh ngượng ngùng : "Thực cũng đói, chỉ là cơm thím nấu thơm quá, ngửi mùi nếm thử ."
Đồ lão đại tuy hiểu Tuyên thiếu gia đột nhiên đổi ý, nhưng vẫn nhanh ý hùa theo, mặt dày phiền.
Úc Ly gật đầu: " thật, nấu ăn ngon lắm, hai vị nên nếm thử."
Nói , nàng cùng Chu thị bếp, bưng một nồi thịt kho.
Nồi thịt kho vốn định để sáng mai ăn với mì, nhưng nay khách nên mang đãi luôn. Cho thêm rau củ nấu cùng, thành một nồi lẩu thập cẩm nóng hổi, rau thịt, ăn cũng ngon.
Sau khi Úc Ly và Chu thị bếp, ánh mắt Tuyên Hoài Khanh dừng Phương Bích Hạc và Phó Văn Tiêu, gương mặt dần căng thẳng.
Nếu đây còn lưỡng lự giữa nghi ngờ và phủ định về phận của Phó Văn Tiêu, thì khi thấy Phương Bích Hạc xuất hiện ở đây, nghi ngờ tan biến.
Phó Văn Tiêu chính là Thế tử Trấn Quốc Công - Phó Tiêu!
Tuyên Hoài Khanh rời kinh từ năm mười tuổi, quen nhiều ở kinh thành.
tình cờ gặp qua Phương Bích Hạc và phận của .
Hắn là vị Hầu gia trẻ tuổi nhất kinh thành, thừa kế của Uy Viễn Hầu phủ. Mất cha từ nhỏ, tuổi còn trẻ kế thừa tước vị, quen đều gọi một tiếng Tiểu Hầu gia.
Mấy năm , khi Tuyên Hoài Khanh lên phương bắc, tình cờ gặp một .
Dù mấy năm trôi qua, Tuyên Hoài Khanh vẫn nhận vị Tiểu Hầu gia của Uy Viễn Hầu phủ .
Tuyên Hoài Khanh định hỏi gì đó, nhưng kìm nén.
Ngay cả Phương Bích Hạc cũng tỏ như chuyện gì. Phó Văn Tiêu thì đặt đũa xuống, thong thả dậy bếp.
Một lát , Úc Ly và Chu thị bưng món ăn mới , Phó Văn Tiêu cầm theo hai bộ bát đũa.
Tuyên Hoài Khanh thấy mà lấy bát đũa cho , da đầu tê dại, cứng ngắc một tiếng cảm ơn.
"Hai vị ạ," Úc Ly mời họ, "Đồ thúc, Tuyên thiếu gia, mời cùng ăn cơm."
Tuyên Hoài Khanh : "Cảm ơn."
Đồ lão đại cũng đáp lời. Hắn cảm thấy khí kỳ lạ, Tuyên thiếu gia hình như quen vị khách của nhà họ Phó.
Trong bữa ăn, Tuyên Hoài Khanh : "Không ngờ nhà các vị khách, thật phiền quá. Không vị công tử là phương nào?"
Úc Ly giới thiệu: "Anh tên Phương Bích Hạc, Vũ Châu, là bạn của Tiêu ca."
Tuyên Hoài Khanh và Phương Bích Hạc khách khí chào hỏi .
Ăn cơm xong, Tuyên Hoài Khanh và Đồ lão đại thêm một lát chuẩn cáo từ.
Chu thị vội gói ghém ít đồ quà Tết đáp lễ.
Lần hai mang đến nhiều quà như , họ thể chút quà đáp lễ, qua mới đạo.
Trong lúc Chu thị chuẩn đồ, Úc Ly chuyện với Tuyên Hoài Khanh.
Nàng hỏi: "Sao Tuyên thiếu gia đến đây? Dạo bận ?" Cậu đích mang quà Tết đến khiến nàng bất ngờ.
"Thực cũng bận lắm, sắp Tết mà," Tuyên Hoài Khanh thong thả đáp, "Lát nữa đến chỗ ông nội ăn Tết cùng , tiện đường qua huyện Sơn Bình nên ghé qua đưa quà Tết cho các vị luôn, đỡ phiền họ một chuyến riêng."
Úc Ly chợt hiểu , "ông nội" mà là Tuyên lão tướng quân của Trấn Nam quân.
Tiếp đó, Tuyên Hoài Khanh : "Phải , Úc cô nương, bộ thể thuật cô dạy chúng , luyện gần thành thục . Nó thật sự , chỉ tăng sức mạnh mà thủ cũng linh hoạt hơn, một chọi trăm cũng thành vấn đề."
Nói đến đây, mắt sáng lên, giấu vẻ kích động.
Họ học hơn nửa năm, chỉ trong nửa năm mà cảm nhận sự lợi hại của bộ thể thuật .
Nó thể giúp một nữ tử yếu đuối dần sức mạnh thua kém nam giới, thậm chí vượt qua cả nam giới bình thường, giúp họ thể việc đồng áng một cách nhẹ nhàng, một chọi mười thành vấn đề.
Dĩ nhiên, "một chọi mười" ở đây là chỉ những nữ tử từng động thủ, đ.á.n.h .
Nếu để những cao thủ trong quân đội học, kết hợp với thủ vốn của họ, thậm chí thể một chọi trăm mà bại.
Có thể , nếu kiên trì luyện tập bộ thể thuật , nó thể san bằng sự chênh lệch về sức mạnh giữa nam và nữ.
Khi nam nữ sức mạnh ngang , thắng bại chỉ còn dựa kinh nghiệm chiến đấu. Vì , bất kể là nam nữ, kinh nghiệm chiến đấu mà học bộ thể thuật , khi giao đấu tự nhiên sẽ ưu thế hơn.
Tuyên Hoài Khanh xong một cách kích động, chút ngượng ngùng: "Thực hôm nay đến đây, còn vài vấn đề thỉnh giáo Úc cô nương. Lúc luyện thể thuật, đôi khi cảm thấy thuận, mà vấn đề ở ."
Tuy hình vẽ chính xác để đối chiếu, nhưng khi luyện tập, vẫn gặp vấn đề . Đôi khi Tuyên Hoài Khanh cũng cảm thấy luyện gì đó gượng gạo khó , nhờ Úc Ly chỉ điểm thêm. Dù bộ thể thuật là do nàng dạy, ai hiểu rõ hơn nàng.
Không chỉ , những khác cũng cảm giác tương tự.
Úc Ly từ chối: "Được thôi, chúng sân , ở đó rộng rãi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-329.html.]
Tuyên Hoài Khanh vui vẻ gật đầu, cùng Đồ lão đại theo nàng sân ngoài.
Thấy Phó Văn Tiêu cũng theo, Phương Bích Hạc dĩ nhiên cũng bám gót.
Rất nhanh thấy ba bận rộn ngoài sân. Tuyên Hoài Khanh và Đồ lão đại diễn luyện một lượt, Úc Ly bên cạnh chỉ điểm.
Xem một lúc, Phương Bích Hạc nhỏ giọng hỏi: "Phó , họ đang gì ?"
Phó Văn Tiêu bình thản đáp: "Ly Nương đang dạy họ luyện thể thuật."
"Bộ thể thuật ... lợi hại ?" Phương Bích Hạc nghiêm túc hỏi. Hắn phận của Tuyên Hoài Khanh, thấy coi trọng như , tự nhiên thể đoán tầm quan trọng của nó.
Phó Văn Tiêu đầy ẩn ý: "Có thể giúp khỏe mạnh, tăng cường sức lực, ngươi xem?"
Sắc mặt Phương Bích Hạc khẽ biến: "Khỏe mạnh là ý gì?"
"Giúp dễ bệnh, cần tốn tiền khám." Phó Văn Tiêu bình thản .
"Còn tăng cường sức lực?"
"Giúp sức mạnh tăng lên gấp mấy . Nữ tử nếu kiên trì luyện tập, sức lực thể ngang bằng với nam tử cũng luyện bộ thể thuật !"
Vẻ mặt Phương Bích Hạc trở nên nghiêm túc.
Hắn ba trong sân, thấp giọng hỏi: "Tại nàng chịu dạy họ?"
Đây chẳng lẽ là tuyệt học gia truyền gì đó ? Sao dễ dàng dạy cho ngoài?
Những ngày dưỡng thương ở nhà họ Phó, Phương Bích Hạc tìm hiểu rõ về phận của Úc Ly, nhưng cảm thấy đó chỉ là bề nổi.
Phó Văn Tiêu nàng là kỳ nhân dị sĩ, chắc chắn lai lịch khác.
Dù , e rằng nàng cũng là do một kỳ nhân dị sĩ nào đó dạy dỗ. Có lẽ đời thật sự những kỳ nhân dị sĩ sở hữu bản lĩnh đặc biệt, chỉ là đây họ gặp , gặp phường lừa đảo giang hồ mà thôi.
Phó Văn Tiêu nhẹ: "Nàng dạy cũng ít , bất kể nam nữ, chỉ cần học là nàng đều dạy."
"Thật ?" Phương Bích Hạc kinh ngạc, hỏi : "Ngươi luyện ?"
Phó Văn Tiêu ném cho một ánh mắt lạnh lùng.
Phương Bích Hạc sờ mũi, nhớ bệnh tật suốt bốn năm, bây giờ thể vẫn hồi phục.
Hắn hỏi: "Vậy khi thể ngươi khỏe , chắc ngươi cũng sẽ luyện chứ?"
Người mệnh danh là thiên tài văn võ song , thông minh thiên bẩm, cưỡi ngựa b.ắ.n cung thứ gì cũng giỏi. Nếu luyện, chắc cũng dễ dàng?
Bên , khi Úc Ly chỉ điểm, Tuyên Hoài Khanh cuối cùng cũng sửa những động tác chuẩn xác đây, từng động tác trở nên nhuần nhuyễn hơn.
Đồ lão đại cũng chỉ vài chỗ sai.
Cả hai đều vui mừng, vô cùng cảm kích Úc Ly.
Khi việc xong xuôi, Tuyên Hoài Khanh báo cho Úc Ly , hiện tại chọn một nhóm binh sĩ phẩm hạnh , tính cách kiên nghị trong quân để học bộ thể thuật .
"Bộ thể thuật , nghĩ nên chọn những phẩm hạnh để học ," Tuyên Hoài Khanh , "Dĩ nhiên, cũng cần nghị lực, nếu dễ bỏ cuộc giữa chừng."
Khi tính mạng đe dọa, quả thực khó để kiên trì luyện tập.
Con là sinh vật dễ dãi, khi cuộc sống an định, dù luyện thể thuật lợi, cũng khó mà kiên trì đến cùng.
Binh lính trong quân thì khác, họ chiến trường, tự nhiên bản mạnh mẽ hơn.
Tuyên Hoài Khanh thể ép buộc tất cả cùng luyện, chỉ thể chọn những tự nguyện , đốc thúc họ kiên trì.
Cậu xây dựng một đội quân tinh nhuệ.
Sau sẽ cho các binh sĩ khác luyện tập, chỉ bao nhiêu thể kiên trì đến cuối cùng.
Úc Ly xong gì, chỉ đáp: "Tuyên thiếu gia, ngộ tính của , chắc chắn sẽ luyện nhanh hơn những khác."
Thế giới những sinh là thiên tài võ học.
Tuyên Hoài Khanh chính là một trong đó. Là thừa kế của Tuyên gia, đó là may mắn của , đủ sức mạnh để bảo vệ bản và bảo vệ bá tánh.
Tuyên Hoài Khanh ngờ nàng khen , chút ngượng ngùng.
Cậu cảm thấy mặt Úc Ly thật sự đáng gọi là thiên tài. Muốn thiên tài, mái hiên đến hai , trong đó Phó Văn Tiêu càng là thiên tài đích thực, đến Thánh thượng cũng từng khen ngợi.
Úc Ly : "Chờ luyện thành thục sơ cấp thể thuật, thể dạy trung cấp thể thuật."
"Thật ?" Tuyên Hoài Khanh khỏi mừng rỡ.
Úc Ly gật đầu, nghiêm túc : "Chỉ là bộ trung cấp thể thuật , khi học thể tùy tiện dạy cho khác."
Sơ cấp thể thuật thể giúp khỏe mạnh, dù sức mạnh tăng lên cũng giới hạn, sẽ gây nguy hại gì đến trật tự xã hội.
trung cấp thể thuật thì khác, một khi luyện thành, uy lực quá lớn. Nếu kẻ tâm thuật bất chính học , sẽ gây nguy hại cực lớn cho thường, nàng đề phòng điểm .
Bộ trung cấp thể thuật , Úc Ly định dễ dàng dạy cho khác, dạy cũng sự đồng ý của nàng.
Vẻ mặt Tuyên Hoài Khanh trở nên nghiêm túc: "Úc cô nương yên tâm, hiểu."
Cậu hiểu ý của Úc Ly, cũng trung cấp thể thuật đại diện cho điều gì, nó thích hợp để phổ biến rộng rãi.
Tiếp đó Úc Ly : " mà, học nó khó,
học , cũng chắc."
Tuy Tuyên Hoài Khanh ngộ tính , nhưng nghĩa là thể học , trung cấp thể thuật là một đẳng cấp khác.
Thư Sách