Tiền Quyên  Vương Ngọc Thanh, cố nặn  một nụ  giả lả:
"Nghe  ốc của cô bán  nhiều tiền lắm. Hôm đó  còn ngửi thấy mùi thơm nữa. Cô giỏi thật đấy!  chỉ  hỏi một chút, cô  món ốc  thế nào ?   lúc nào cũng  mùi tanh, còn dính đầy cát..."
Vương Ngọc Thanh chẳng buồn ngẩng đầu, giọng thản nhiên nhưng sắc bén:
"   với bà lắm ? Sao    cho bà ?"
Nụ   mặt Tiền Quyên lập tức cứng đờ, sắc mặt tái mét. Bà   sang chồng – Triệu Tứ, cố gắng giữ chút thể diện:
"Cô xem cô  kìa, chúng  cùng chung một đội sản xuất, cũng là một tập thể.  chỉ hỏi một câu thôi mà, cô việc gì  nóng nảy thế?"
Bà  ngừng  một chút,  tiếp tục tỏ vẻ  thiện:
"Chúng  đều sống cùng , cúi đầu  thấy, ngẩng đầu  gặp. Mọi  hòa thuận thì   bao,   còn  thể giúp đỡ , đúng ?"
Nghe đến đây, Vương Ngọc Thanh khẽ nhếch môi, ánh mắt đầy khinh bỉ:
"Giúp đỡ ? Bà ăn cơm nhà bà,  ăn cơm nhà , chẳng liên quan gì đến . Nhà  cũng chẳng cần bà giúp đỡ. Hơn nữa, hai vợ chồng bà  cái tâm địa đó, giúp   cái gì?"
Tiền Quyên nghẹn lời, sắc mặt đỏ bừng,   phản bác thế nào. Triệu Tứ  bên cạnh, thấy vợ    đến câm nín, liền lên giọng đầy vẻ châm chọc:
"Nghe xem, đây   lời   ? Một chút tình  cũng chẳng !"
Vương Ngọc Thanh khoanh tay, hờ hững  lạnh:
"Vậy   thẳng luôn nhé, các  là kẻ thù của chồng ,  chẳng việc gì  khách sáo với các .  cũng  thấy vợ chồng các   chút tình  nào cả!"
Nói xong, cô chẳng thèm phí lời thêm, xách hai xô ốc lên, dứt khoát bỏ .
Những   xem xung quanh  nhịn  mà bật ,   còn xì xào bàn tán. Triệu Tứ giận đến mức mặt đỏ bừng,   lườm vợ:
"Bà đúng là vô dụng! Nói cũng    !"
Tiền Quyên cúi đầu, lẩm bẩm:
"Ông cũng    cô  ..."
Triệu Tứ tức đến mức giơ tay định đánh, nhưng Tiền Quyên lập tức né tránh, trừng mắt lườm chồng:
"Ông   gì? Không     thì  sang trút giận lên  ?"
Triệu Tứ đành buông tay, hậm hực nhổ nước bọt về phía bóng lưng Vương Ngọc Thanh.
 
Buổi trưa tan ,  vì về nhà ngay, Triệu Tứ kéo Tiền Quyên đến hợp tác xã, tìm Hà Như Hoa. Hai vợ chồng rỉ rả một hồi, đổ thêm dầu  lửa, khiến Hà Như Hoa tức giận xồng xộc chạy đến nhà họ Kỷ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/112.html.]
Lúc , Vương Ngọc Thanh đang  nước cho mấy chậu ốc lớn  cửa,  đàn ốc béo mập mà trong lòng vui vẻ. Bà nội Kỷ  bên cạnh, nheo mắt ,  tủm tỉm:
"Con đúng là  bản lĩnh! Trong  những  phụ nữ nhà họ Kỷ, con giỏi nhất đấy. Hồi đó bà già  còn chẳng thấy ai mua thứ ."
Bà  ,  lấy khăn tay trong túi  lau nước mắt ở mắt trái.
Vương Ngọc Thanh tò mò:
"Bà nội, mắt bà lúc nào cũng chảy nước mắt thế  ? Dù là   ?"
Bà Kỷ gật đầu:
"Ừ,     cũng chảy nước mắt."
Vương Ngọc Thanh định  gần xem kỹ hơn thì đột nhiên—
"Vương Ngọc Thanh! Đồ tiện nhân, tao đánh c.h.ế.t mày!"
Tiếng hét đầy căm phẫn vang lên, Hà Như Hoa cầm chổi xông tới, phía  cô  còn  mấy chục .
Mọi   kịp phản ứng thì cái chổi  quét thẳng về phía Vương Ngọc Thanh.
 cô nhanh chóng né , đồng thời giật mạnh cái chổi về phía , khiến Hà Như Hoa mất đà loạng choạng. Không chần chừ, Vương Ngọc Thanh tung một cú đá  bụng đối phương, lạnh lùng mắng:
"Cô điên ?"
Hà Như Hoa ngã  xuống đất, ôm bụng trợn mắt  cô, gào lên đầy oán hận:
Mộng Vân Thường
"Đều tại mày! Mày phá hỏng danh tiếng của tao, khiến    nhạo tao,  tao  lấy  chồng! Đời tao coi như xong ! Tao  g.i.ế.c mày!"
Cô  điên cuồng lao lên như một con bò mất kiểm soát.
Vương Ngọc Thanh  né tránh, trái , cô bình tĩnh bước lên, chờ đến khi Hà Như Hoa lao tới liền vung tay tóm chặt tóc cô , mạnh mẽ giật xuống.
"Aaa!"
Hà Như Hoa đau điếng, nhưng vẫn gào thét, chửi rủa  ngừng:
"Con khốn! Mày hại tao  phê bình, hại tao  cả làng  nhạo! Mày sẽ  trời phạt! Mày sẽ c.h.ế.t   thây!"
Người xem xung quanh  ngừng xì xào, bà nội Kỷ cũng lo lắng, vội chống gậy  lên:
"Trời ơi,  chuyện gì từ từ ! Con gái của chủ nhiệm đội, con đừng kích động!"
 Hà Như Hoa chẳng thèm , vẫn tiếp tục giãy giụa như con thú  thương.
Thấy , Vương Ngọc Thanh  lạnh, dùng cả hai tay nắm lấy b.í.m tóc của cô , giật mạnh một cái,  tung một cú đá thẳng  đầu gối, buộc Hà Như Hoa  quỳ xuống đất.