Bị Cả Nhà Xem Thành Bảo Mẫu, Quay Người Ta Liền Gả Cho Nhà Giàu - 117
Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:19:31
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô xoay nhà: " lấy tiền cho bà, bà mau đẩy xe đạp về . Nếu còn ầm lên, thì chúng cho cả xã luôn. Bà tự suy nghĩ ."
Trương Thúy Hoa đó, lặng vài giây cắn răng : "Được! Một đồng thì một đồng! cũng nể mặt bà nội cô thôi!"
Bà nội Kỷ hừ lạnh: "Không cần nể mặt , chẳng mặt mũi gì để mà nể cả!"
Trương Thúy Hoa sượng trân: "..."
Vương Ngọc Thanh nhà lấy một đồng đưa cho bà .
Trương Thúy Hoa cẩn thận kiểm tra đồng tiền nhét túi, : "Chuyện nhỏ thôi mà, gì lớn chuyện lên chứ? cũng chỉ là đáng thương thôi. Con trai hy sinh sớm, nhà nghèo khổ mới thế ... Có con dâu, nhà con dâu giàu , mà chẳng chịu giúp đỡ gì!"
Vương Ngọc Thanh chẳng thèm đáp, bà hừ lạnh vài tiếng đẩy xe đạp về nhà.
Trước khi , bà còn đầu liếc Đường Uyển một cái sắc lạnh.
Đường Uyển lau nước mắt, Vương Ngọc Thanh đầy ơn xen lẫn áy náy.
Vương Ngọc Thanh nhẹ: "Không , chị mau đến đại đội họp ."
Đường Uyển khẽ gật đầu, hít sâu một , chỉnh cảm xúc nhanh chóng chạy về phía trụ sở đại đội.
Bà nội Kỷ theo bóng Đường Uyển, thở dài: "Ai... Đường Uyển cũng là đứa đáng thương. Cả đời coi như xong . Không lấy chồng, sống cô đơn đành, còn gặp đôi bố chồng điều như thế... Thật sự khổ sở."
Vương Ngọc Thanh cũng lặng lẽ thở dài. ? Đây là lựa chọn của Đường Uyển, nếu bản cô tự hiểu , thì dù ai khuyên bảo cũng vô ích.
Khoảng hai tiếng , các xã viên lục đục về.
Bà nội Kỷ vui vẻ : "Lão tứ chắc chắn đội trưởng dân quân ! Chắc giờ còn ở sắp xếp công việc, tuyển thêm nữa. Chắc muộn mới về."
Vương Ngọc Thanh gật đầu, cửa ngước bầu trời đầy . Cô ngân nga một khúc hát thì ba đứa trẻ nhà Kỷ lủi thủi trở về.
gì đó .
Kỷ Mai Mai nức nở, Kỷ Tiểu Minh liên tục lau nước mắt, Kỷ Đại Minh cúi gằm mặt xuống, trông đầy u sầu.
Vương Ngọc Thanh lập tức cau mày: "Sao thế ? Lại đánh với ai ? Nhà nào?"
Vương Ngọc Thanh Kỷ Đại Minh, giọng nghiêm túc:
"Đại Minh, con ."
Kỷ Đại Minh ngẩng đầu, mím chặt môi, mãi một lúc mới lên tiếng:
"Mẹ, ba chọn đội trưởng dân quân."
Vương Ngọc Thanh tuy bất ngờ, nhưng cũng đoán phần nào. Trái , bà nội Kỷ phía thì tin nổi, giọng bà run lên:
"Sao thể như ? Bốn năm , vốn định chọn nó đội trưởng dân quân mà! Huống hồ, lão tứ là thích hợp nhất, thật thà, việc , khỏe mạnh, đầu óc nhanh nhẹn. Nhà ba đời bần nông, thành phần , lý do gì cả!"
Nói đến đây, bà nội Kỷ đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác, bà lo lắng hỏi:
"Có nhà đắc tội với chủ nhiệm đại đội ? Có cần bà xin ?"
Vương Ngọc Thanh lắc đầu, giọng kiên quyết:
"Bà nội, bà cũng vô ích thôi."
Cô sang Kỷ Đại Minh, hỏi tiếp:
"Vậy ai chọn đội trưởng dân quân?"
Lúc , Kỷ Tiểu Minh chen , tức giận :
"Là Lưu Hỏa! Hắn đội trưởng dân quân!"
Bà nội Kỷ , liền thở dài một :
"Trời ạ… Bà quên mất . Hắn cũng là bộ đội xuất ngũ, gia đình cũng thuộc bần nông, nhưng mà… bốn năm chức vốn là của lão tứ."
Vương Ngọc Thanh chỉ tiếp xúc với Lưu Hỏa vài , nhưng dù gã sẽ ngủ với Vương Ngọc Yến, cô cũng ghét gã. Lưu Hỏa hạng đắn, béo phì, bẩn thỉu, háo sắc, đa tình.
Danh tiếng của gã trong đội sản xuất tệ, nhưng chỉ giới hạn với phụ nữ. Còn cánh đàn ông, chắc chắn ít bài xích. Chưa kể, vụ lương thực khiến thanh danh của gã tổn hại nặng nề. Với danh tiếng như , gã vốn thể cạnh tranh với Kỷ Học Ninh. Huống hồ, như bà nội Kỷ , chức đội trưởng dân quân , bốn năm định sẵn cho Kỷ Học Ninh.
Còn vụ của Hà Như Hoa hôm nọ, ai cũng đó là của cô , liên quan gì đến Kỷ Học Ninh. Cho dù chủ nhiệm đại đội ưa Kỷ Học Ninh, ông cũng thể trực tiếp tỏ rõ thái độ.
Kỷ Tiểu Minh vẫn hết tức giận, tiếp tục :
"Ngay cả Quang Côn Hán, trung đội trưởng dân quân của đội sản xuất, cũng chọn. Thế mà ba những đội trưởng, mà còn chẳng chọn dân quân cơ sở bình thường!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/117.html.]
Nghe , Vương Ngọc Thanh cau mày. Cô ngờ sự việc nghiêm trọng như .
Bà nội Kỷ hoảng hốt, giọng run rẩy:
"Trời ơi… bây giờ? Nhất định là chúng đắc tội với chủ nhiệm , ông để bụng! Không , bà già nhất định đến xin !"
Nói , bà run run chống gậy, định bước ngoài.
Vương Ngọc Thanh vội chặn mặt bà:
"Bà nội, muộn thế , bà ? Bà ở nhà , để cháu hỏi cho rõ!"
Bà Kỷ nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, lo lắng dặn dò:
"Con đừng xung đột với , hỏi cho đàng hoàng nhé!"
Vương Ngọc Thanh gật đầu, trấn an bà nội hỏi bọn trẻ:
"Thế ba các con ?"
Mộng Vân Thường
Kỷ Đại Minh ấp úng một lát, nhỏ giọng :
"Chủ nhiệm bảo… bảo ba phụ trách…"
Vương Ngọc Thanh sốt ruột:
"Phụ trách cái gì? Nói nhanh lên!"
Hốc mắt Kỷ Đại Minh đỏ hoe, nghẹn ngào:
"Ông bảo ba phụ trách lò gạch núi. Sau ba sẽ dẫn nung gạch…"
Bà nội Kỷ đến đây, sắc mặt tái nhợt, môi run run:
"Lò… lò gạch…"
Vương Ngọc Thanh , năm đó, cha của Kỷ Học Ninh mất trong một vụ sập lò gạch núi. Khi , Kỷ Học Ninh mới năm tuổi, cũng vì cú sốc đó mà một trận ốm nặng suýt mất mạng.
Vậy mà giờ đây, Hà Quang Lượng sắp xếp cho đến lò gạch? Đây rõ ràng là cố tình đ.â.m vết thương cũ, là một hành động trả thù hèn hạ.
Cô hít sâu một , kìm nén tức giận, hỏi tiếp:
"Ba các con ?"
Kỷ Đại Minh đáp:
"Ba lên lò gạch núi . Ba bảo xem tình hình, ngày mai bắt đầu đào lò."
Vương Ngọc Thanh vội hỏi:
"Lúc đó ba các con từ chối ?"
Kỷ Đại Minh hồi tưởng lắc đầu:
"Không, ba từ chối. Ba chỉ với con một câu: ‘Làm việc gì cũng như thôi.’"
Vương Ngọc Thanh mà lòng quặn thắt.
Cô bảo bọn trẻ ngủ sớm, còn thì lập tức chạy đến đội bộ. đến nơi, cô phát hiện chỉ còn lão bí thư đang trực ban. Ông đang cầm đèn pin tuần tra.
Nhìn thấy cô chạy đến, ông thở dài, đoán ngay cô hỏi gì, liền :
"Cháu hỏi vì Kỷ Lão Tứ chọn đội trưởng dân quân, đúng ?"
Vương Ngọc Thanh gật đầu:
" . Cháu , bốn năm chức vốn định cho . Cho dù tính chuyện đó, thì vẫn là phù hợp nhất!"
Lão bí thư thở dài, :
"Cậu tệ, tố chất lính. Đáng tiếc xuất ngũ , nhưng đội trưởng dân quân thì thừa sức, hơn hẳn Lưu Hỏa."
Vương Ngọc Thanh theo ông văn phòng, tiếp tục hỏi:
"Nếu , tại chọn? Có vì cháu đắc tội với chủ nhiệm ?"
Lão bí thư xuống bàn, nhấp một ngụm , chậm rãi đáp:
"Không . Chuyện cháu đắc tội với chủ nhiệm, cả đội ai mà ? dám bừa . Đội bộ hơn mười cán bộ, chỉ quyền quyết định. Hơn nữa, chuyện còn báo cáo lên xã nữa."