Trong ký ức của Vương Ngọc Thanh, chồng của Vương Ngọc Lan là một kẻ  lời  đến mù quáng, thậm chí còn từng   ruột xúi giục đánh vợ. May mắn ,  chồng của cô  qua đời sớm, về  Vương Ngọc Lan mới  thể nắm quyền trong nhà.
Tuy nhiên, Vương Ngọc Lan  bao giờ thực sự hiểu rõ gia cảnh nhà chồng. Cô  luôn cảm thấy chồng  là một kẻ ngu ngốc, tính cách kỳ quái, nhưng mỗi  về nhà  đẻ  cố tình khoe khoang bản   địa vị  cao trong gia đình chồng, khiến cô  tin rằng  lẽ   suy nghĩ quá nhiều.
 kể từ sáng hôm qua, cô  bắt đầu cảm thấy  em họ  mặt  còn là kẻ “ngốc nhị” thường ngày nữa. Một   đây ngờ nghệch, bỗng dưng   tài ăn  sắc bén.
Lâm Tuyết Mai tất nhiên  đồng ý, lập tức lớn tiếng mắng chửi:
"Gả cái rắm! Mày còn  liêm sỉ ? Đồ con gái mà vội vàng  lập gia đình đến thế ?"
Vừa , bà   vươn tay định kéo cô  trong nhà.
Mộng Vân Thường
 Vương Ngọc Thanh vẫn  yên,  hề nhúc nhích. Cô  thẳng  bà , giọng  kiên quyết:
"   ,   gả cho Kỷ Học Ninh!"
Lâm Tuyết Mai trừng mắt, giọng đầy tức giận:
"Mày điên  ? Không chịu ở  thị trấn,   chạy xuống nông thôn chịu khổ ?"
Vương Ngọc Thanh  nhanh  chậm đáp :
"Kỷ gia đời thứ ba là nông dân bậc trung, thành phần giai cấp , thuộc về ‘Căn chính miêu hồng’*. Kỷ Học Ninh  từng  lính. Hiện tại, nông dân bậc trung chính là chủ nhân của xã hội! Bà đừng động một chút liền    nghèo. Bà coi thường nhà , chính là coi thường chính sách của quốc gia! Nếu  tố cáo,  chừng còn   tù đấy!"
(*Căn chính miêu hồng: Xuất  chính trực, gốc rễ trong sạch, lý lịch )
Nghe , sắc mặt Lâm Tuyết Mai   đổi.
Bà mối bên cạnh nắm ngay cơ hội, phụ họa một câu:
"Nhà  cũng là nông dân bậc trung đấy! Bà  mắng cái gì? Có tin  tố cáo bà ?"
Bị dọa đến mức   nên lời, Lâm Tuyết Mai còn  kịp phản bác thì   một giọng  trầm thấp vang lên.
"Cứ để nó gả !"
Từ trong sân, Vương Kiến Đông bước . Gương mặt ông  u ám, ánh mắt lạnh lẽo quét qua con gái.
"Thích gả thì gả! Có c.h.ế.t đói ngoài  cũng  liên quan gì đến chúng !"
Lâm Tuyết Mai liếc  con trai nhỏ Vương Bảo Đệ, vẫn cảm thấy  cam lòng, nhưng   tìm  lý do để tiếp tục phản đối. Bà  bực bội lẩm bẩm:
"Gả cái gì mà gả..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/12.html.]
Vương Kiến Đông híp mắt  Vương Ngọc Thanh, giọng đầy châm chọc:
"Bà xem nó , còn giữ  ? Đồ đạc đều thu dọn xong cả ! Nó  xem chúng  là cha  ? Nuôi lớn một đứa con thế , đúng là uổng công!"
Lâm Tuyết Mai  chồng  ,   sang  con gái, ánh mắt phức tạp.
Bà  cố đè nén cơn tức, nghiêm túc hỏi:
"Mày nhất định  gả ?"
Vương Ngọc Thanh im lặng vài giây,   đầu  về phía Kỷ Học Ninh.
Người đàn ông   diện mạo  tệ, nhân phẩm  tệ, gia cảnh cũng  tệ. Chỉ cần cô an phận sống qua ngày, cô sẽ  thiệt thòi.
Trên đời , con   tiên  lo  nhu cầu vật chất,  đó mới tính đến nhu cầu tinh thần. Còn tình yêu ư? Nó chẳng qua chỉ là một loại gia vị của cuộc sống mà thôi. Có  , cũng  quan trọng. Quan trọng nhất là bản   thể sống   .
Cô nhẹ nhàng gật đầu, dứt khoát :
"!  nhất định  gả!"
Bên cạnh, Kỷ Học Ninh nhướng mày, trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc.
Người con gái ...  giống với những gì    từ miệng  khác.
 điều đó  quan trọng.
Hắn vốn chán ghét đám  nhà họ Vương. Nếu   vì ông nội  lúc lâm chung  trăn trối, cộng thêm bà nội  ngừng thúc giục,  căn bản sẽ  đến đây.
Cô  lấy chồng cũng chẳng . Nếu  lấy chồng, chỉ cần cô an phận thủ thường, chăm sóc  cho bà nội và đứa nhỏ trong nhà,  nhất định sẽ  bạc đãi cô.
Bà mối  một bên  đến ngây .
Dù   nghề  bao năm, đây là  đầu tiên bà   chứng kiến một vở kịch như .
Vương Kiến Đông cuối cùng mất hết kiên nhẫn, giận dữ quát:
"Cút mau! Coi như   từng sinh  đứa con bất hiếu như mày! Sau  cũng đừng hòng  trở  cái nhà  nữa!"
Vương Ngọc Thanh cầu còn  .
Cô đeo túi da rắn, khẩn cấp thúc giục bà mối và Kỷ Học Ninh: "Đi thôi, còn  đó  gì?”