Vương Ngọc Thanh run rẩy gọi lớn:
"Kỷ Học Ninh?"
Cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng  vẫn  kìm  sự hoảng loạn.
"Kỷ Học Ninh,   ở đó ? Anh   thấy ?"
Càng gọi, nỗi sợ trong lòng cô càng dâng trào. Cô     ,  mà lúc , vì lo lắng, mắt  đỏ hoe, giọng cũng khàn đặc.
"Kỷ Học Ninh! Mẹ kiếp,   c.h.ế.t thì trả lời  một tiếng !"
Đèn pin trong tay cô bắt đầu yếu dần, ánh sáng chỉ còn đủ soi thấy những mảng đất đá lởm chởm cùng cành cây ngổn ngang. Cuối cùng, nó chiếu  cửa lò gạch cũ kỹ.
Mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc  mũi, dường như phát  từ bên trong. Cô cau mày, tim đập thình thịch. Trong ánh sáng mờ nhạt, hình như  một thứ gì đó đen ngòm  ngay  cửa lò.
Một cơn choáng váng ập đến, lòng đau thắt . Cô hoảng hốt lao tới, chân vấp  đá khiến cả  ngã sấp xuống đất. Nón lá rơi , đèn pin cũng lăn xa.
 cô mặc kệ. Cô nghiến răng, gắng sức bò dậy  nhào tới ôm lấy thứ  mặt, nước mắt  kìm  nữa mà tuôn trào.
"Kỷ Học Ninh,  đừng chết... Anh c.h.ế.t  thì     đây?"
Cô nghẹn ngào, cả cơ thể run lên vì xúc động.
" còn  nhiều điều  hỏi ... Anh còn  bà nội Kỷ, còn  Đại Minh, Tiểu Minh và Mai Mai nữa. Anh  thể c.h.ế.t như  !"
"Anh    mà,  sẽ sống  với ! Anh còn bảo sẽ dành đủ 100 đồng tiền sữa nữa, đúng ?"
"Chúng  còn  đăng ký kết hôn, còn  cưới ,  ngủ chung một giường,   thể c.h.ế.t ! Hu hu hu..."
Nước mắt rơi xuống ướt đẫm vạt áo, n.g.ự.c cô nghẹn  đến khó thở.
Lúc , cô mới nhận  thì     chút thích  từ bao giờ—thích dáng vẻ, thích sự thật thà, thích cả sự nhút nhát nhưng đáng yêu của .
Quan trọng hơn cả, nếu  chết, cô   ? Bà nội Kỷ và ba đứa trẻ sẽ  ?
Một   bụng, chân chất như ,   thể c.h.ế.t ?
Ý nghĩ đó khiến cô càng thêm tuyệt vọng. Cô bắt đầu tự trách,   vì cô mà  phận   đổi? Có  cô  mang đến vận rủi cho ? Nếu  thể  , cô sẽ  về nhà với  nữa.
Ngoài trời, sấm chớp  lặng dần, mưa cũng nhỏ .
Tiếng  của cô vang vọng trong núi rừng.  càng , cô càng thấy  gì đó sai sai...
Ban nãy cô định dò  thở của , nhưng  chạm  mũi  to thế ? Cô nhớ rõ mũi của Kỷ Học Ninh  lớn như .
Hơn nữa, tại       nhiều lông?
Tại  ngoài mùi m.á.u tanh còn  mùi hôi thối kỳ lạ?
Cô chần chừ, đưa tay sờ thử  nữa.  sờ tới phần , cô cảm nhận  một thứ gì đó dài dài...
Cơ thể cô cứng đờ.
Không đúng! Đây  giống cơ thể con !
 lúc đó, một tia chớp xé toạc bầu trời, chiếu sáng cả    mắt.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi , cô  thấy Kỷ Học Ninh  ngay cách đó  xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/121.html.]
Cô c.h.ế.t sững.
Hắn còn sống?!
Trong khi cô còn  kịp phản ứng, Kỷ Học Ninh  nhanh chóng nhặt đèn pin lên, bước vội tới, khàn giọng gọi:
"Ngọc Thanh..."
 Vương Ngọc Thanh vẫn còn đang sờ soạng thứ  mặt.
Thấy cô đau khổ tột cùng, Kỷ Học Ninh khẽ thở dài, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng đặt lên tóc cô:
"Không  ...  —"
"Á!!!"
Cô hét lên thất thanh, lùi mạnh về .
Kỷ Học Ninh giật , vội rụt tay .
Lúc , cô mới sờ rõ thứ  mặt—một con lợn rừng to tướng, lông lá bết máu.
Nỗi sợ hãi dâng đến cực điểm, cô ngã  xuống đất, hét đến khản cả giọng:
"Á á á á!!!"
Tim đập loạn nhịp, hồn vía như sắp bay khỏi cơ thể.
Kỷ Học Ninh  chần chừ, nhanh chóng  xuống, kéo cô  lòng. Cánh tay  vững chãi ôm lấy  hình run rẩy của cô, giọng  khàn khàn pha chút dịu dàng:
"Đừng sợ,  ở đây.   chết. Con lợn rừng    ."
Hắn khẽ xoa nhẹ lên gáy cô, cố gắng trấn an.
Vương Ngọc Thanh co ro trong vòng tay . Hơi ấm từ cơ thể  bao trọn lấy cô, xua  nỗi sợ hãi. Giữa mùi mưa ẩm ướt, cô  còn ngửi thấy mùi tanh hôi nữa, mà   đó là hương đàn hương nhàn nhạt   .
Bên tai, giọng  trầm ấm của Kỷ Học Ninh lặp :
Mộng Vân Thường
"Đừng sợ,   chết."
Cô bình tĩnh  một chút, nhưng nước mắt vẫn  ngừng rơi. Cô bực tức đ.ấ.m  vai , nghẹn ngào :
" còn tưởng  c.h.ế.t ! Tưởng con lợn rừng  là !  còn ôm nó  nữa!"
Vừa nghĩ tới cảnh tượng  ôm chặt một con lợn rừng mà  lóc thảm thiết, cô liền  ói.
Kỷ Học Ninh cúi đầu  cô, trong bóng tối  ai thấy  khóe môi  khẽ cong lên bất lực.
"Xin ..." Hắn  khổ, "Là  g.i.ế.c nó."
Cô sững , ngước mắt   trong đêm tối.
"Giết? Một   g.i.ế.c một con lợn rừng?"
"Ừ."
"Giết kiểu gì? Kể  xem nào?"
Kỷ Học Ninh: "..."