Hà Quang Lượng ho khan vài tiếng, ánh mắt  chút lúng túng.
Lão bí thư  hiền hòa, chậm rãi : "Đồng chí chỉ đạo viên,   đang  chính là Lưu Hỏa – đại đội trưởng dân quân của đại đội Kim Ngưu chúng . Cậu  từng là quân nhân xuất ngũ,  oai phong đấy."
Vương Thạc chẳng hề khách khí, giọng sang sảng: "Thật ? Còn là quân nhân xuất ngũ? Oai phong chỗ nào? Ngoài cái chiều cao  thì yếu còn chẳng bằng đồng chí Vương Ngọc Thanh!  mà  tay, chỉ cần hai đ.ấ.m là hạ gục ngay."
Lưu Hỏa  , mặt đỏ bừng, hàng lông mày nhíu chặt. Gã tuy  phục nhưng cũng  tiện phản bác, chỉ nghiêm mặt đáp: "Chỉ đạo viên,  nhập ngũ tám năm ."
Vương Thạc hừ nhẹ, giọng đầy thắc mắc: "Tám năm mà   thăng chức? Theo lý mà , dù  thăng chức thì khi xuất ngũ, cấp  cũng  sắp xếp công việc  thỏa chứ? Hay là chức đại đội trưởng dân quân  là cấp  sắp xếp?"
Lão bí thư liền lên tiếng: "Không  cấp  sắp xếp, là đồng chí Lưu Hỏa  tích cực tự tiến cử. Tinh thần  đáng khen lắm."
Lưu Hỏa cứng họng,   nên  gì.
Vương Thạc gật gù: "Không  thăng chức thì chí ít cũng nên  Đảng chứ?"
Lão bí thư  tiếp lời: "Cậu  cũng   Đảng."
Vương Thạc trố mắt, giọng như sấm: "Cái gì? Ở trong quân đội tám năm mà   Đảng ? Thảo nào    sắp xếp công việc  khi xuất ngũ!"
Lưu Hỏa siết chặt nắm đấm, cảm thấy hôm nay  đúng là mất mặt hai —   Vương Ngọc Thanh  bẽ mặt,    đến lượt vị chỉ đạo viên .
Vương Thạc chắp tay  lưng, nghiêm túc : "Đại đội trưởng dân quân các  chọn   . Người ... tên là gì nhỉ?" Anh   sang hỏi Vương Ngọc Thanh: "Chính là  nhà cô, tên gì  nhỉ?"
Vương Ngọc Thanh đáp: "Kỷ Học Ninh?"
Vương Thạc vỗ tay: " đúng! Chính là đồng chí Kỷ Học Ninh! Anh  mới là nhân tài thật sự! Thân hình rắn rỏi, khí chất cương nghị, trông  giống —một thanh niên ưu tú!"
Anh  ngẫm nghĩ   tiếp: " nhớ   hỏi,   bảo   lái xe, còn  dùng súng. Không    khoác lác , nhưng  bề ngoài,    hợp  đại đội trưởng dân quân!"
Lúc , Kỷ Tiểu Minh lớn tiếng : "Ba cháu hợp nhất! Ba cháu từng  lính, một  g.i.ế.c c.h.ế.t một con lợn rừng hơn một trăm cân!"
Vương Thạc ngạc nhiên: "Ba cháu từng  lính ?"
Kỷ Tiểu Minh gật đầu chắc nịch: "Ba cháu  lính năm năm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/138.html.]
Vương Thạc chợt nhớ    khi hỏi Kỷ Học Ninh  từng  dân quân , kết quả là   từng  lính hẳn năm năm, còn  thì  ứng tuyển dân quân    chọn. Anh   quanh, thắc mắc: "Sao  thấy   ?"
Vương Ngọc Thanh lạnh nhạt : "Anh    chọn."
Kỷ Tiểu Minh hậm hực: "Ba cháu vốn dĩ  chọn  đại đội trưởng dân quân, cuối cùng   gạt , thậm chí còn chẳng   dân quân cơ sở. Bây giờ đang  đào lo gạch !"
Vương Thạc  mà choáng váng: "Một thanh niên khỏe mạnh như thế,     chọn? Còn nữa,    vốn dĩ chức đại đội trưởng dân quân là của  ?"
Lão bí thư  , vội giải thích: "Chuyện    thì dài lắm... Năm đó, Kỷ Học Ninh cùng đồng chí Lưu Hỏa cùng ứng tuyển nhập ngũ. Anh   phục vụ trong quân đội năm năm, vốn  cơ hội  đề bạt, nhưng nhà  chuyện lớn nên   buộc  xuất ngũ để gánh vác gia đình. Cấp   sắp xếp cho    đại đội trưởng dân quân, nhưng đúng lúc đó, đại đội dân quân của chúng    cấp  giải tán vì hoạt động  hiệu quả."
Nghe đến đây, Vương Ngọc Thanh lập tức nhớ , năm đó đại đội trưởng dân quân chính là Bành Hồng— yêu của Đường Uyển. Hóa  do cách quản lý yếu kém mà cấp  quyết định xóa sổ đại đội dân quân.
Vương Thạc vẫn  hiểu: "Vậy bây giờ đại đội dân quân   khôi phục, theo lý mà   để   tiếp tục giữ chức chứ? Sao    chọn?"
Lão bí thư liếc  Lưu Hỏa    sang Vương Ngọc Thanh, lời  đến miệng nhưng  ngập ngừng,  tiện  thẳng. Dù , ông cũng  giữ thể diện cho Kỷ Học Ninh.
Hà Quang Lượng  hề do dự, lạnh lùng : "Vì Kỷ Học Ninh khi còn trong quân đội  tác phong  ..."
Vương Ngọc Thanh   để ông   cơ hội tiếp tục  , liền bước lên vài bước, ánh mắt bình tĩnh nhưng kiên quyết: "Chuyện ,  vốn định  khi xong việc sẽ tìm chủ nhiệm và bí thư  chuyện. Không thể để Kỷ Học Ninh nhà  chịu oan ức !"
Lão bí thư thấy tình hình  , định rủ    văn phòng của bộ phận đại đội để  chuyện riêng.
Mộng Vân Thường
 Vương Ngọc Thanh  ngẩng cao đầu, kiên định : "Lão bí thư, cứ  ngay tại đây . Có gì mà  thể ?"
Dưới ánh mắt dò xét của  , Vương Ngọc Thanh chậm rãi kể   bộ sự việc, từ chuyện Kỷ Học Ninh tâm sự với cô về quãng thời gian trong quân đội, đến việc Lưu Hỏa cũng  sống  . Từng lời từng chữ của cô đều rõ ràng, mạch lạc,  thêm bớt.
Lưu Hỏa  ngờ rằng chuyện    đưa   mặt   một cách trực diện như . Gã  tái mặt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Vương Thạc  xong, trầm ngâm suy nghĩ một lúc  chậm rãi :
"Vậy  nghĩa là từ đầu đến cuối, đồng chí Kỷ Học Ninh  hề  bất kỳ liên lạc nào quá giới hạn với  phụ nữ ? Mọi chuyện là do đồng chí Lưu Hỏa mượn danh nghĩa   để tư tình với  ? Sau đó,  khi xuất ngũ,   lén lút gửi bức thư  lên đại đội bộ để tố cáo Kỷ Học Ninh, khiến     bầu  đại đội trưởng dân quân?"
Ông ngừng một chút  nhướng mày: "Chức đại đội trưởng dân quân hiện giờ là của đồng chí Lưu Hỏa?"
Vương Ngọc Thanh gật đầu: " ."