Bị Cả Nhà Xem Thành Bảo Mẫu, Quay Người Ta Liền Gả Cho Nhà Giàu - 144

Cập nhật lúc: 2025-03-30 16:27:55
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lôi Dũng Hạ bước lên, dặn dò:

"Đồng chí Vương Thạc, ở nhờ nhà Đường Uyển thì giúp đỡ cô . Nhà cô đàn ông, việc đều tự tay hết. Bố chồng cô thì chẳng bao giờ động tay động chân, thật là tạo nghiệp."

Vương Thạc , trong lòng chút khó chịu, thương xót mạnh mẽ đáp:

" sẽ !"

Lôi Dũng Hạ sững .

Đường Uyển mím môi, khẽ nở một nụ .

Vương Thạc thấy nụ , trong lòng thoáng ngây ngất, thầm nghĩ: Trời ơi, lên thật, giống như bông hoa cúc ven đường.

dám lâu, vội dời mắt, vác bó củi đằng , dáng vẻ oai phong như thể vai là củi, mà là một khẩu súng.

Vừa bước sân, hai họ liền thấy tiếng la chanh chua từ trong nhà vọng :

"Muốn c.h.ế.t ? Còn về? Muốn đói c.h.ế.t hai ông bà già ? Nhà tan về nhà, cơm nước xong xuôi hết , còn nhà bếp vẫn khói. Ngày càng lười biếng!"

Giọng the thé của Trương Thúy Hoa vang vọng cả sân, rõ ràng là cố ý để trong nhà thấy.

Vương Thạc đặt bó củi xuống, vỗ tay phủi bụi, cất giọng sang sảng:

"Bà đói thì tự nấu . thấy tay chân bà nhanh nhẹn lắm mà!"

Trong nhà lập tức im bặt.

Anh sang Đường Uyển, giọng điệu dịu dàng hơn hẳn:

"Cô nghỉ ngơi một chút ?"

Đường Uyển đáp, chỉ bước tới cửa sổ, với chồng trong nhà:

"Mẹ, con ngoài ruộng nhặt một bó củi, nên về muộn một chút. Con nấu cơm ngay đây."

Trương Thúy Hoa từ trong nhà bước , cau mày liếc Đường Uyển, nhưng khi sang Vương Thạc, lập tức nở nụ tươi rói:

"Đồng chí Vương Thạc, đói chứ? bảo nó nhanh, đừng lề mề."

Vương Thạc gật đầu:

"Đói . Bà nhóm lửa , sẽ giúp chẻ củi."

Trương Thúy Hoa: "..."

Vương Thạc nhặt chiếc rìu lên, bắt đầu chẻ củi. Thấy Trương Thúy Hoa vẫn yên tại chỗ, liếc , nhướng mày hỏi:

"Hay là bà chẻ củi, nhóm lửa?"

Trương Thúy Hoa vội gượng:

"... nhóm lửa..."

tức lắm! Đã bao năm nay bà động tay động chân mấy việc !

Bên , Vương Ngọc Thanh nấu xong bữa tối, liền sang nhà Đường Uyển. Vừa bước sân, cô thấy Vương Thạc đang vung rìu chẻ củi, động tác mạnh mẽ đến mức chút đáng sợ.

Cô chào hỏi :

"Đồng chí Vương Thạc đang chẻ củi ?"

Rồi hỏi tiếp:

"Ăn cơm ?"

Vương Thạc đầu , ha hả:

"Chưa! Vừa mới về đến nhà, bếp còn khói, đồng chí Đường Uyển đang định nấu cơm đây."

lúc đó, Đường Uyển và Trương Thúy Hoa từ trong bếp bước .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/144.html.]

Trương Thúy Hoa trông thấy Vương Ngọc Thanh, ánh mắt lập tức cảnh giác, giọng điệu sắc bén:

"Đến đây chắc mượn đồ đúng ? Đừng hòng mượn xe đạp của !"

Đường Uyển nhẹ giọng hỏi:

"Ngọc Thanh, em đến đây?"

Vương Ngọc Thanh mỉm :

"Em đến mời chị và đồng chí Vương Thạc sang nhà em ăn cơm. Em nấu xong hết , chỉ thiếu hai vị khách quý là hai thôi."

Cô hạ giọng, cố ý nhấn mạnh:

"Em nấu một nồi lớn thịt lợn rừng hầm củ cải, thơm lắm. Đến nếm thử ."

Vương Thạc xong, mắt sáng rỡ, lập tức vứt rìu sang một bên, nuốt nước miếng:

"Có thịt ăn ? thích nhất là món thịt lợn rừng hầm củ cải! Cô khách sáo thế, thôi thì thôi..."

Anh định ngay, nhưng nghĩ , vẫn đầu với Trương Thúy Hoa:

"Bác gái, chúng qua nhà đồng chí Vương Ngọc Thanh ăn cơm, bác tự nấu cơm nhé!"

Trương Thúy Hoa: "..."

trừng mắt Đường Uyển, trong lòng đầy giận dữ. Bà xem thử, cô dám !

Vương Ngọc Thanh thấy , liền tiến lên vài bước, khoác tay Đường Uyển, nửa đùa nửa thật:

"Em đến đội sản xuất của chúng , chị giúp em mấy . Em nhất định mời chị một bữa cơm tử tế. Đi thôi..."

Nói đoạn, cô còn cố ý sang Trương Thúy Hoa, tít mắt:

"Đồng chí Vương Thạc đúng. Bác gái tay chân, tự nấu . Chị Đường Uyển mà cứ hầu hạ mãi, tổn thương lòng tự trọng của bác gái mất!"

Đường Uyển Trương Thúy Hoa.

Trương Thúy Hoa nghiến răng, ánh mắt như dao.

, bà cắn răng :

"Được!"

Dù giận điên , bà cũng thể mở miệng bảo Đường Uyển ở nấu cơm nữa.

Ba vui vẻ rời , để Trương Thúy Hoa ở cửa bếp, tức đến nỗi mặt mày méo mó. Bà nghiến răng, hậm hực lẩm bẩm:

"Hừ! Thịt lợn rừng? Ai ngon !"

thì , trong lòng bà thèm nhỏ dãi.

Ban đầu chê Đường Uyển nấu cơm.

Sau đó chê Vương Ngọc Thanh điều, chẳng gọi cả hai vợ chồng bà ăn cùng.

Giận! Thật là giận mà!

Trước cửa nhà họ Kỷ, khí náo nhiệt hơn bao giờ hết. Đám tụ tập rôm rả, ai cũng vui vẻ. Trong đó Lý lão gia, thanh niên trí thức Trần Vĩ, chị em nhà họ Trần – Trần Nga và Trần Trung, còn cả Phùng Xuân Hạ, Nhị Cẩu, Lôi Dũng Hạ… Đều là những quen trong thôn.

Mộng Vân Thường

Thực , Vương Ngọc Thanh ý định gọi Phùng Xuân Hạ, nhưng nể mặt Trần Nga nên cũng nhượng bộ. Chỉ một hành động nhỏ thôi cũng đủ khiến Phùng Xuân Hạ chút bất ngờ xen lẫn bối rối, trong lòng mừng ngại, bởi đây cô từng ít chê bai Vương Ngọc Thanh.

Kỷ Học Ninh bê bàn thờ tổ tiên từ nhà chính ngoài, còn hai em Kỷ Đại Minh và Kỷ Tiểu Minh thì tất bật bưng thức ăn lên bàn. Một nồi lớn thịt lợn rừng hầm củ cải tỏa hương thơm phức, bên cạnh là đĩa cá khô, khoai tây thái sợi, cà tím xào, hạt ngô, mấy loại dưa muối cùng bát ốc đồng xào cay nồng hấp dẫn.

Ngoài còn một chậu lớn canh cà chua trứng, cà chua do Lôi Dũng Hạ mang đến, còn trứng gà là của Trần Nga. Lý lão gia cũng góp vui bằng một bình rượu tự ủ ở nhà. Chỉ điều, Trần Vĩ nhất quyết cho ông uống, hai tranh cãi một trận nho nhỏ, Lý lão gia giận dỗi mặt.

Trần Vĩ bất lực vò đầu bứt tai: "Lão Lý, ông sống thêm vài năm nữa ?"

Lý lão gia chu môi, hừ một tiếng: "Cậu cho uống rượu, chẳng sống lâu hơn ?"

Cuối cùng, sự khuyên nhủ của , Lý lão gia đành miễn cưỡng giao bình rượu cho Trần Vĩ, còn Trần Vĩ thì lén giấu nó chỗ khác.

Loading...