Ngay khi bước  cổng, Lâm Tuyết Mai và Vương Kiến Đông vẫn còn đang bàn bạc. Nếu Kỷ Học Ninh còn  chịu đưa phí nuôi dưỡng, thì ngày cuối cùng họ sẽ đích  đến tận nơi đòi.
Nghe Lâm Mỹ Lệ  nhà họ Kỷ  g.i.ế.c  một con lợn rừng, bán  kiếm  ít tiền, còn giữ  một ít thịt. Rõ ràng  tiền  thịt mà vẫn  chịu đưa phí nuôi dưỡng? Tám phần là định quỵt! Thế nên hai vợ chồng quyết định đến tận nơi,  chỉ đòi tiền mà còn  lấy cả thịt. Nhân tiện, cũng  cho Vương Ngọc Thanh một trận nên !
"Thứ tạp chủng ! Lại dám chạy về quê đánh  với trưởng bối, họ hàng? Thật mất hết thể diện của chúng !"
Nghĩ đến lời Lâm Mỹ Lệ kể hôm qua, hai  càng thêm tức tối. Nhất là khi ả  còn bóng gió mỉa mai họ về cách dạy con gái. Từ  đến nay,  mặt họ hàng, hai vợ chồng vẫn luôn cao cao tại thượng. Thế mà bây giờ, vì đứa con gái bất hiếu  mà mất sạch thể diện, nghĩ thôi cũng thấy hận đến nghiến răng!
Vậy mà   cửa, cảnh tượng  mắt khiến họ sửng sốt.
Vương Ngọc Thanh đang ung dung  ngay vị trí chủ tọa trong nhà chính.
Vương Ngọc Lan, bụng to vượt mặt, vội vàng chạy  đón ,  chỉ   trong nhà  kể lể:
"Mẹ! Con ngốc đó về ! Nó còn chỉ  mặt con mắng chửi. Con khuyên cũng  ,   dạy dỗ nó tử tế . Giờ nó  coi ai  gì nữa ! Trên phố, nó còn đánh Yến Tử một trận nhừ tử!"
Lâm Tuyết Mai  xong, lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu, lập tức trợn mắt, gào lên:
"Ngốc nhị! Đồ tạp chủng! Mày về đúng lúc lắm! Về để ăn đòn! Mày gây bao nhiêu chuyện  xa,  mất hết mặt mũi của tao! Còn dám đánh em gái ruột, mắng chị gái ruột? Đồ lòng lang  sói! Sao mày  c.h.ế.t quách  cho ?!"
 trái ngược với sự phẫn nộ của bà , Vương Ngọc Thanh  chẳng hề nao núng. Cô chỉ nhếch môi, giọng điệu thản nhiên:
"Bà già  còn  chết,    thể c.h.ế.t ? Bà c.h.ế.t ,  còn  thổi kèn đám ma bà, hát rằng: Hôm nay là một ngày  lành."
Cô thậm chí còn ngân nga vài câu:
"Hôm nay là một ngày  lành~
Mẹ  c.h.ế.t  mở tiệc lớn~
Rượu ngon thức ăn ngon bày lên bàn~
Ăn no uống say thật tuyệt vời~
Bà      ~
Hí hí ha ha thật náo nhiệt~"
Lâm Tuyết Mai c.h.ế.t sững.
Bà  tuy  hiểu bài hát , nhưng cũng đủ tức đến mức thái dương giật giật, mặt mày méo mó vì phẫn nộ. Giọng the thé chói tai:
"Mấy ngày  gặp mà láo toét hẳn ! Mày dám nguyền rủa tao chết?! Tao  đánh c.h.ế.t mày thì tao   Lâm Tuyết Mai!"
Dứt lời, bà  lao lên như con thú dữ.
 còn  kịp chạm   Vương Ngọc Thanh, bà    cô đá thẳng một cú  bụng, ngã sõng soài xuống đất.
Vương Ngọc Lan giật b.ắ.n , theo phản xạ ôm chặt bụng, lùi  vài bước. Cô  sợ đến mức mặt cắt  còn giọt máu, chỉ sợ  đẻ ngã   ,  hỏng đứa con trai quý giá trong bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/154.html.]
Vương Kiến Đông cũng đờ , thậm chí   ông  còn  kịp  rõ chuyện gì xảy .
Chỉ  Kỷ Học Ninh vẫn   ghế, nhưng ánh mắt  trở nên âm trầm đáng sợ, lạnh lùng  chằm chằm Lâm Tuyết Mai đang ôm bụng rên rỉ  đất.
Lâm Tuyết Mai  đó,   hổ  tức giận, nhưng  mất vài giây mới  hồn. Bà  gào lên:
"Con khốn ! Đồ hỗn láo! Mày phản  hả? Dám động tay đánh cả  mày?!"
Vương Ngọc Thanh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, giọng điệu lạnh nhạt như  mà   :
"Chỉ cho bà đánh ,  cho  đánh bà ? Hơn nữa,  đây là tự vệ chính đáng."
Lâm Tuyết Mai tức điên:
"Bà đây là  mày! Tao sống bao nhiêu năm nay,  từng thấy đứa con gái nào dám đánh  nó như mày!"
Ngọc Thanh nhếch mép, ánh mắt đầy trào phúng:
"Còn  sống từng  năm, cũng là  đầu tiên thấy    tàn nhẫn độc ác,  còn chút nhân tính nào như bà."
Lâm Tuyết Mai  lao lên tiếp tục đánh cô, nhưng cơn đau từ bụng truyền đến khiến bà  khựng . Nhìn cô gái  mặt, bà  bỗng dưng  chút sợ hãi.
Người con gái …   còn là quả hồng mềm để bà  tùy ý bóp nặn nữa . Cô trở nên  tàn nhẫn  điên cuồng. Chẳng lẽ đúng như lời Lâm Mỹ Lệ ,  ma nhập ?!
Bà  lập tức  sang Vương Kiến Đông, rống lên:
"Vương Kiến Đông! Ông còn  đực  đó  gì?! Nhìn con quỷ phá gia chi tử ông nuôi kìa! Nó dám đánh cả !"
Vương Kiến Đông sực tỉnh, cúi xuống nhặt một khúc củi  mặt đất, gầm lên:
Mộng Vân Thường
"Ngốc nhị! Một tháng   đánh là ngứa da  hả? Hôm nay tao nhất định  đánh gãy chân mày!"
Vẻ mặt ông  hung dữ, lạnh lùng,  hề  lấy một chút tình cảm của  cha dành cho con gái.
Vương Ngọc Thanh  ông , trong lòng chợt  lạnh.
Nguyên chủ  sống trong một gia đình như thế  suốt hơn hai mươi năm. Sao  thể  phát điên  chứ? Đối với một đứa trẻ, tình yêu đầu tiên  đời là từ cha .  với cha  … đừng  đến tình yêu, ngay cả một chút lương tri tối thiểu của con  cũng  .
Cô vốn  định  tay với hai  , dù  cũng đang dùng  thể của nguyên chủ.  nếu họ    tay với cô ,  thì… đừng trách cô  nể tình!
 còn  kịp hành động, một bóng   đột ngột  dậy.
Kỷ Học Ninh!
Hắn lao lên như gió, giật phăng khúc củi  tay Vương Kiến Đông, ném mạnh xuống đất.
Sau đó, cơ thể cao lớn chắn ngay  mặt Ngọc Thanh.
Khuôn mặt  lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như dao. Giọng  trầm thấp nhưng tràn đầy uy hiếp:
"Ông thử đánh cô  xem?"