Lâm Tuyết Mai nuốt nước bọt, giọng lắp bắp:
"Mày... mày điên  ?"
Vương Ngọc Thanh nhếch môi  khẩy, ánh mắt sắc bén:
"Điên . Bị hai  ép điên . Hai  đày đọa  hơn hai mươi năm nay, nếu hôm nay   c.h.é.m hai  vài nhát cũng chẳng oan uổng gì. Chỉ sợ   tay mạnh quá, hai  toi mạng sớm,  còn cơ hội hưởng phúc  ..."
Cô dừng một chút, thong thả  tiếp:
"Con gái lớn của hai  là trí thức,  công việc  định. Con rể là nhân viên chiếu phim, tương lai sáng lạn. Hai   là công nhân viên chức, nếu c.h.ế.t bây giờ thì tiếc quá!"
Cô  nhạt, giọng  mang theo sự chế giễu:
"Còn , c.h.ế.t thì  ?    học,   nghề nghiệp, c.h.ế.t là hết. Kiếp  may mắn đầu thai  nhà tử tế hơn, thế thôi."
Lâm Tuyết Mai nuốt nước bọt, giọng mềm hẳn :
"Nhị nha... con  gì ... Không cần đến mức ,   động d.a.o chứ? Vừa   và bố con chỉ tức giận nhất thời thôi mà..."
Bà   , nhân lúc  ai để ý, nhéo mạnh cánh tay Vương Kiến Đông. Người đàn ông cao lớn nhưng  sợ vợ giật , mặt nhăn nhúm, cố gượng  theo:
"Phải đó, một nhà với ,  chuyện gì thì  xuống  chuyện đàng hoàng."
Vương Ngọc Thanh  chằm chằm hai   mặt, khóe môi cong lên đầy giễu cợt.  như cô nghĩ, những kẻ  chỉ  bắt nạt kẻ yếu. Suốt hai mươi mấy năm qua, nguyên chủ  bọn họ hành hạ đến mức chai lì, đến nỗi chính cô  cũng nghĩ  yếu đuối,  phản kháng nổi.  giờ thì khác!
Cô hạ thấp giọng, từng chữ đều rõ ràng:
"Được thôi,  chỉ hỏi một câu: đánh   đánh?"
Vợ chồng Vương Kiến Đông lập tức lắc đầu lia lịa:
"Không đánh! Không đánh!"
"Chắc chứ?" Cô nhướn mày, ánh mắt sắc như dao.
"Chắc! Chắc chắn!" Lâm Tuyết Mai sợ đến mức mồ hôi lạnh túa . Để xoa dịu tình hình, bà  còn miễn cưỡng nặn  một nụ  giả tạo:
"Con dù gì cũng là do  sinh  mà,  thù hằn gì . Vừa   chỉ lỡ lời, đều là tại con Lâm Mỹ Lệ xúi bẩy..."
Vương Kiến Đông cũng nhanh chóng phụ họa:
"Phải, ! Lâm Mỹ Lệ đáng đời  mắng, chồng cô  cũng đáng  đánh. Con   là đúng!"
Nhìn hai  đổi sắc mặt nhanh như chớp, Vương Ngọc Thanh  khẩy, giọng điệu ung dung nhưng đầy uy hiếp:
" đói bụng . Mau  nấu cơm!   ăn trứng gà,  ăn thịt!"
Cả nhà c.h.ế.t sững.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/156.html.]
Từ nhỏ đến lớn, nấu cơm luôn là việc của Vương Ngọc Thanh. Nếu  nấu ngon sẽ  đánh, nấu ngon  vẫn  đánh. Vậy mà hôm nay, cô  dám  lệnh?
Lâm Tuyết Mai và Vương Kiến Đông còn  kịp phản ứng, thì Vương Ngọc Thanh  rút con d.a.o phay  bàn, gõ mạnh lên mặt bàn một cái "cạch", gằn giọng:
"Điếc ?  bảo  nấu cơm! Ai  nấu?"
Vương Kiến Đông giật b.ắ.n , theo phản xạ đẩy vợ một cái:
"Bà   thấy ? Mau  nấu cơm ! Cả nhà còn  ăn cơm!"
Lâm Tuyết Mai sững ,  tin nổi  tai . Từ bao giờ mà chồng bà  dám lớn tiếng sai bảo bà ?
Bà  trừng mắt định quát , nhưng Vương Kiến Đông  gằn giọng :
"Bà  cái mặt gì đấy? Để bà  nấu một bữa cơm thì  ? Dao  kề cổ , bà  c.h.ế.t ?  còn  sai khiến  bà chắc?  còn là chủ cái nhà  ?"
Lâm Tuyết Mai bàng hoàng. Đã bao nhiêu năm  bà   từng bước chân  bếp? Chẳng lẽ hôm nay   xuống nước nấu cơm?
Trong lúc còn đang chần chừ, bà  vội  sang con gái lớn:
"Ngọc Lan, con  nấu !"
Vương Ngọc Lan nhíu mày, vẻ mặt  vui, giọng lạnh nhạt:
"Mẹ, con mang thai chín tháng ! Ở nhà máy còn  ai cho con  việc nặng,  còn bắt con nấu cơm?"
Cô   thế khiến Lâm Tuyết Mai càng tức nghẹn.  nghĩ , Ngọc Lan bây giờ  tiền đồ, lấy  chồng ,  thể ép nó  việc .
Không còn cách nào khác, bà  chỉ  thể nghiến răng nuốt giận, lầm lũi   bếp.
Mộng Vân Thường
Vương Ngọc Thanh liếc  Vương Kiến Đông, nhướng mày  lệnh tiếp:
"Ông,  rót !"
Vương Kiến Đông sững sờ, mặt tím tái. Từ  đến nay, ông  chỉ quen sai bảo chứ  từng  sai bảo. Chuyện quái gì đang xảy  thế ?
 đúng lúc ông  định mở miệng chửi, một ánh d.a.o sắc lạnh lướt qua  mặt.
Cả  ông  lạnh toát, chẳng dám  thêm một lời, vội vàng chạy  rót , hai tay run rẩy dâng lên  mặt Vương Ngọc Thanh và Kỷ Học Ninh.
Hôm nay  lẽ là ngày nhục nhã nhất trong đời Vương Kiến Đông. Đứa con gái mà ông  vốn coi thường, ngày thường chẳng buồn để mắt tới,  mà giờ  dám  lệnh cho . Điều đáng  hổ hơn cả là chính ông   sợ cô thật sự  tay.
Vương Ngọc Thanh nhớ ,   khi lão già   liệt hai chân, nguyên chủ chẳng những  oán trách nửa lời, mà còn tận tụy hầu hạ đến lúc chết. Vậy mà ngay  khi chết, lão  còn thẳng tay đập bô tiểu  đầu nguyên chủ!
Nghĩ đến đó, cô chỉ cảm thấy lửa giận ngùn ngụt. Nguyên chủ quá thánh mẫu, chứ cô thì   nổi! Đừng  đến chuyện hầu hạ, nếu   phạm pháp, cô còn  đ.â.m lão  hai nhát!
Lâm Tuyết Mai đang lúi húi nấu cơm, nhưng từng cử động đều  trong tầm giám sát của Vương Ngọc Thanh. Khi bữa cơm dọn lên, cô cùng Kỷ Học Ninh ăn uống no nê,  đó còn thản nhiên  lệnh cho Vương Kiến Đông:
"Lấy tăm cho ."