Vương Ngọc Thanh năm nay mới hai mươi hai tuổi, còn ba năm nữa mới đủ tuổi đăng ký kết hôn. Điều đó  nghĩa là vợ chồng Lâm Tuyết Mai vẫn  thể lợi dụng danh nghĩa của cô để nhận lương thực cung cấp từ nhà nước thêm ba năm nữa.
Mỗi tháng thêm 27 cân lương thực, một con   hề nhỏ.
Vương Ngọc Thanh   vòng vo, cô thẳng thừng vạch trần suy tính ích kỷ của họ:
"  rõ ý định của hai . Chẳng   giữ hộ khẩu của  để mỗi tháng đến trạm lương thực nhận 27 cân ? Năm nay  trôi qua sáu tháng, nghĩa là hai  vẫn  thể nhận thêm 30 tháng lương thực nữa, tổng cộng là 810 cân. Số lượng  cũng kha khá đấy!"
Lâm Tuyết Mai  ngờ đứa con gái   luôn cam chịu, đần độn nay  thông minh và rành rọt như . Bà  vội lên tiếng:
"Tao nuôi mày bao nhiêu năm, cho mày ăn, cho mày mặc, giờ mày  ở nhà nữa, tao nhận một ít lương thực thì ? Đợi đến khi mày đủ tuổi kết hôn, tao sẽ trả  sổ hộ khẩu!"
Nghe , Vương Ngọc Thanh chỉ cảm thấy buồn , cô lạnh lùng :
"Đợi đến khi  đủ tuổi đăng ký kết hôn, nhập hộ khẩu  đội thì sẽ  còn  hưởng lương thực cung cấp nữa. Bà tính toán giỏi thật đấy!    cũng   , chẳng     trâu  ngựa cho hai  suốt bao nhiêu năm  ? Từ lúc bốn tuổi   sai khiến!"
Cô  lạnh, ánh mắt sắc bén:
"Bốn năm đầu đời, thứ  ăn, thứ  mặc, thứ  dùng đều do ông nội Kỷ gửi đến."
"Bà nuôi  cái gì chứ?"
"Cùng lắm bà chỉ mang thai  mười tháng. Cái ân tình đó, bao năm qua   bảo mẫu cho nhà  cũng  trả hết ."
Nhớ  những năm tháng tăm tối của nguyên chủ, cô  khỏi cay mũi, oán hận  chằm chằm  hai vợ chồng họ:
"Suốt bao năm qua, hai  chỉ mang đến cho  sự đau khổ. Hai  từng dùng thắt lưng, dép lê, chổi, cả củi lửa để đánh . Nhẹ thì mắng chửi, nặng thì đánh đập. Ngày nào cũng sỉ nhục, chửi bới. Hai  là cha  độc ác, dùng từ tàn nhẫn để hình dung cũng  quá đáng!"
Lâm Tuyết Mai  hề cảm thấy hổ thẹn, bà  nhếch môi lạnh lùng:
"Đó là  phận của mày! Nếu   chịu khổ thì đừng đầu thai  nhà tao! Sao  đầu thai thành tiểu thư nhà giàu ?"
Ngay giây tiếp theo.
"BỐP!"
Vương Ngọc Thanh thẳng tay vung chiếc thớt trong tay, đập thẳng  mặt Lâm Tuyết Mai.
"Aaaaaaa!!!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/158.html.]
Lâm Tuyết Mai ôm mặt, đau đớn kêu thảm thiết.
Vương Ngọc Thanh  chút do dự, cầm d.a.o chỉ thẳng  bà :
" đến đây   để thương lượng, mà là để thông báo! Bà  đưa sổ hộ khẩu cho   ,   do bà quyết định!"
Vương Kiến Đông sợ đến toát mồ hôi lạnh, lắp bắp:
"Đưa... đưa ngay đây!   lấy sổ hộ khẩu cho cô ngay..."
Thực ,   nhiều cách để lấy  hộ khẩu, nhưng Vương Ngọc Thanh chọn cách đơn giản và thô bạo nhất. Cách   nhanh,  tiết kiệm sức,   tốn tâm trí. Chỉ cần dọa một chút là    ngoan ngoãn giao  .
Lâm Tuyết Mai  còn quan tâm đến cơn đau, vẫn gào  dữ dội:
"Không! Không thể đưa cho nó! Số lương thực    giữ  cho Bảo Đệ ăn thêm, nó đang tuổi lớn!"
Vương Kiến Đông  nhịn  nữa, run rẩy lấy cuốn hộ khẩu , đặt lên bàn   sang quát vợ:
"Im miệng! Bà còn gào nữa là  vả cho đấy, đồ đàn bà c.h.ế.t tiệt!"
Ông  chỉ  nhanh chóng tiễn con quỷ  , nếu  cứ thế  thì chắc chắn tim cũng nhảy  ngoài mất.
Vương Ngọc Thanh cầm lấy hộ khẩu của , ánh mắt vẫn  mấy hài lòng.
Cô  vội rời , mà còn ném phí nuôi dưỡng xuống  mặt Lâm Tuyết Mai đang  lóc thảm thiết, lạnh lùng :
"Bà còn  . Còn  thì ?   hành hạ suốt bao năm qua, đến  cũng   ."
Lúc , Vương Ngọc Lan nhẹ giọng khuyên nhủ:
"Mẹ, thôi . Cứ để cô  lấy . Dù  cô  cũng họ Vương, cũng là con ruột của  mà. Chúng   thể nhẫn tâm  cô  gả cho một  nông dân  chịu đói , đúng ? Điều kiện nhà họ Kỷ thế nào chúng  đều  cả. Trên   già,   trẻ nhỏ, bữa  no bữa  đói. Cô   lấy hộ khẩu để nhận lương thực mỗi tháng cũng là lẽ đương nhiên thôi."
Mộng Vân Thường
Lâm Tuyết Mai  xong, cơn tức càng dâng lên.
Bà  nuôi con gái là để   nó lấy chồng  trợ cấp cho nhà  đẻ! Kết quả, đứa con gái ngốc   những  đưa tiền về mà còn đòi hộ khẩu, cắt đứt luôn mối lợi ba năm lương thực!
  thể  gì đây? Mắng  , đánh  . Người  chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, vô tình vô nghĩa như một con súc vật. Hơn nữa, còn cướp luôn cả hộ khẩu  mặt bà !
Bà  luôn nghĩ rằng  thể kiểm soát Vương Ngọc Thanh cả đời.
  ngờ,   như biến thành một kẻ   khác,  tàn nhẫn,  lạnh lùng,  quyết đoán. Nghĩ đến thôi cũng thấy kinh hãi...