Vương Kiến Đông tức giận quát lớn, giọng điệu đầy vẻ trách móc lẫn chột , trừng mắt  Vương Ngọc Thanh:
"Ranh con! Ở nhà mày phát điên thì thôi,  dám  loạn  mặt bao nhiêu  như ? Mày  để thiên hạ chê  nhà họ Vương  ? Rốt cuộc mày  gì? Không  nhận   nữa ?"
Vương Ngọc Thanh nhếch môi  khẩy, ánh mắt đầy khinh thường:
"Có một  cha nóng nảy, độc đoán, tàn nhẫn như ông,  thực sự   nhận nữa!"
Cô chẳng buồn đôi co thêm với Vương Kiến Đông mà  sang  , giọng điệu bình tĩnh nhưng đầy uất ức:
"Thưa  , hôm nay vì chuyện gia đình mà  phiền   đến đây,  thực sự xin .    thể nhịn  nữa.  cần   phân xử giúp , cũng như vạch trần bộ mặt thật của Vương Kiến Đông và Lâm Tuyết Mai. Có lẽ   chỉ thấy bình thường hai  họ thích coi thường kẻ khác, dựa  việc ông   thâm niên trong xưởng, lương cao, bà   con gái  kế toán, con rể là nhân viên chiếu phim mà lúc nào cũng vênh váo, tự đắc..."
Cô dừng  một chút  tiếp tục, giọng  càng thêm sắc bén:
" thực , trong thâm tâm họ còn độc ác và tàn nhẫn hơn  nhiều.  là lòng  rắn rết!"
Những lời  khiến những   mặt  khỏi gật gù đồng tình. Bình thường, ai cũng giả vờ nịnh bợ vợ chồng Vương Kiến Đông, nhưng trong lòng từ lâu  chướng mắt hai  họ. Giờ đây,     suy nghĩ của họ, ai cũng mong chờ diễn biến tiếp theo.
Bà Hoàng – một  luôn ganh ghét Lâm Tuyết Mai – lập tức hùa theo:
" ! Bà  chính là loại  như thế! Suốt ngày khoe khoang con gái  kế toán, con rể là nhân viên chiếu phim, xem thường hết   đến  khác, lúc nào cũng vênh mặt lên trời. Ai   còn tưởng con gái bà  là cán bộ cấp cao! Cán bộ thực sự thì  lo cho dân, cho nước,   suốt ngày khoe khoang như !"
Những  xung quanh  tiếp tục phụ họa:
" ,  sớm  ưa !"
Vương Ngọc Thanh  thấy phản ứng của   thì càng thêm đắc ý. Nhịp điệu … bắt đầu !
Lâm Tuyết Mai   đến mức tức giận, giọng the thé cãi :
"Con gái  đúng là kế toán, con rể  đúng là nhân viên chiếu phim, thì  nào?  dựa  họ mà tự hào   chắc? Các  chẳng  cũng từng nịnh bợ  ? Nếu  bản lĩnh,  con gái các    kế toán ? Con rể các     trong nhà nước ?"
Vương Ngọc Lan – con gái lớn của bà  – cũng chen :
"Con cái  tiền đồ thì cha  mới  tự hào! Bố  khoe con cái giỏi giang,  gì sai? Nếu cô  chút tiền đồ, bố  cô cũng sẽ coi cô như niềm tự hào thôi!"
Cô  lớn tiếng  tiếp, ánh mắt tràn đầy sự kiêu ngạo:
"Đây là đạo lý ai cũng hiểu! Chẳng lẽ cô   ?"
Nói xong, cô  lạnh lùng liếc  Vương Ngọc Thanh,  tin một đứa chỉ học hết lớp hai   thể phản bác  .
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/162.html.]
 Vương Ngọc Thanh  hề nao núng, ánh mắt sắc bén  thẳng  Vương Ngọc Lan, bình thản đáp:
"Cha  càng bất tài, càng thích khoe khoang. Họ cố tình phô trương để  khác   bằng con mắt khác, tìm đủ  cách để chứng tỏ sự ưu việt của bản . Chẳng  chỉ là  sĩ diện,   sống oai phong  mặt  khác thôi ?"
Cô dừng  một chút   nhạt:
"Kế toán thì ? Một chức danh vĩ đại lắm chắc? Trong những gì chị học ,  câu nào  rằng: 'Người thực sự  bản lĩnh thì  cần khoe khoang' ?"
Vương Ngọc Lan lập tức nghẹn lời. Bởi vì… cô  thực sự  từng  câu đó!
Vương Ngọc Thanh  để đối phương  cơ hội phản bác, tiếp tục :
"Chị  thừa nhận bố  khoe khoang về , chứng tỏ chị cũng phù phiếm. Chỉ là một kế toán mà  vênh váo như , nếu  cán bộ cấp cao, chẳng  càng  coi ai  gì ? Một  như chị mà  quan, thì đất nước   phát triển ?"
Những  xung quanh bắt đầu xì xào.
"Không  chỉ là một kế toán thôi ? Có gì ghê gớm ?"
"Nếu lên chức cao hơn, chắc gì    gì  hồn!"
Vương Ngọc Thanh mỉm , bổ sung thêm một câu, giọng điệu  nhẹ nhàng  sắc bén:
"Khiêm tốn, bao dung mới là tướng quý. Còn chị như … e rằng cũng chẳng thể quý  bao lâu !"
Cô nhướng nhẹ đôi mày, ánh mắt sắc sảo  thẳng  Vương Ngọc Lan:
"Bề ngoài hào nhoáng, nhưng thực chất thì mục ruỗng, thối nát đến mức  chịu nổi!"
Lời lẽ đanh thép, từng câu từng chữ đều  lý lẽ. Những  xung quanh dần dần gật gù đồng tình.
Vương Ngọc Lan trợn mắt, miệng há hốc mà    câu nào. Trong lòng cô  lúc  vô cùng hoang mang.
Tại ?
Tại   đây cô  luôn nghĩ Vương Ngọc Thanh là một kẻ ngu dốt, chẳng qua chỉ học hết lớp hai,  mà hôm nay   thể  chuyện trôi chảy như ? Cứ như thể… cô   từng ngu dốt, mà chỉ là đang giả vờ giấu dốt mà thôi.
Ánh mắt của   xung quanh bắt đầu  cô  đầy soi mói, như thể   thấu tất cả.
Cô  hoảng hốt.
Rốt cuộc… Vương Ngọc Thanh   đổi từ bao giờ?