Vương Ngọc Thanh cố tình nhắc đến một cách lạnh lùng,  tiếp tục câu chuyện:
"Khi hai  họ mong đợi một đứa con trai đến mức chuẩn  đủ  thứ, cuối cùng  sinh   – một đứa con gái, họ đương nhiên tức giận, tức đến phát điên. Thêm  đó, vì  là con gái, bà nội cũng cãi  to với Lâm Tuyết Mai, các dì thì chế giễu bà , bà nội còn đòi  chiếc vòng tay vàng  tặng,  thu dọn đồ đạc ngay trong đêm để đến nhà con trai cả hầu hạ con dâu.
Vì thế, bà  hận  thấu xương. Bà  cho rằng, vì  mà bà  mất mặt. Vì  mà bà  chịu bao ấm ức. Vì  mà bà   chịu nỗi đau sinh non, bởi  đó bà   uống thuốc chuyển thai, tin  những lời mê tín ngu ngốc...”
Cô dừng  một chút,   lạnh:
"Thậm chí, bà  còn nghĩ, chuyện sinh non cũng là do  gây ..."
Cả đám đông xôn xao,    Lâm Tuyết Mai với ánh mắt ghê tởm.
"Đây chính là lý do bà  đối xử tàn nhẫn với ! Sau đó, bà  sinh  Vương Ngọc Yến,  khéo, lúc Ngọc Yến chào đời cũng là lúc bà nội qua đời –  mà bà  vẫn luôn oán hận. Vì , bà  cảm thấy Ngọc Yến là đứa trẻ may mắn.
Rồi bà  mang thai đôi, cuối cùng cũng sinh  đứa con trai mà bà  mong mỏi. Mặc dù Vương Ngọc Quyên cũng là con gái, nhưng vì nó là em gái song sinh của đứa con trai bảo bối, hai đứa  giống hệt , thế nên họ đối xử  với nó.
Còn ?"
Vương Ngọc Thanh quét ánh mắt sắc bén về phía Lâm Tuyết Mai, giọng  mang theo sự căm phẫn tột độ:
"Chỉ vì  sinh   đúng lúc, bà liền căm ghét , oán trách , trút giận lên  , đối xử với  chẳng khác gì kẻ thù!"
Không khí yên lặng đến đáng sợ. Những lời của cô như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng  tim từng   mặt. Giờ đây, ai cũng hiểu vì  vợ chồng nhà họ Vương  đối xử tệ bạc với con gái ruột của .
Bà Hoàng nhân cơ hội lên tiếng dạy dỗ Lâm Tuyết Mai:
"Không ngờ bà  chỉ khinh , mà còn độc ác đến mức ! Chính bà  sinh  con trai,   đổ  cho đứa trẻ? Chính bà tin  những thứ thuốc lang băm, những lời mê tín, kết quả  báo ứng cũng là do bà tự chuốc lấy! Sinh non? Đáng đời bà!"
Lâm Tuyết Mai tức đến phát điên, gào lên:
"Bà  bậy! Không  chuyện đó! Cô  bịa đặt! Cô  chính là đứa con bất hiếu, lòng  độc ác, là con sói mắt trắng! Vương Ngọc Thanh, cô đối xử với cha  ruột của  như thế ? Cô là quỷ đội lốt  ?"
  , bất kể bà   gì, chẳng ai tin nữa.
Vương Ngọc Thanh chẳng thèm để ý đến bà , chỉ khẽ , nhưng trong nụ   là cả một trời chua chát:
"  khó khăn lắm mới sống sót đến tận bây giờ. Cuối cùng, Kỷ Học Ninh cũng đến cầu hôn.   quan tâm  khác nghĩ gì, cũng chẳng cần danh tiếng gì cả.  chỉ   theo  , rời khỏi cái gia đình , thoát khỏi những con quỷ đội lốt  !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/165.html.]
Cô   , giọng bình thản nhưng từng câu từng chữ  khiến lòng  chấn động:
" , chúng  vẫn  đăng ký kết hôn, lễ cưới cũng  tổ chức. Nếu  cứ thế theo   về, chắc chắn sẽ    bàn tán,     đạo đức, hư hỏng,   liêm sỉ..."
Đám đông  , quả thật nếu   thì  đúng lắm.
 ngay  đó, Vương Ngọc Thanh  đột nhiên đổi giọng, vẻ mặt  thê lương,  bất lực:
" nếu   , nếu  tiếp tục ở  cái nhà ...  sẽ chết! Cho dù  chết,  cũng sẽ phát điên mất..."
Giọng cô nghẹn , ánh mắt tràn ngập đau thương:
Mộng Vân Thường
"   ngày đêm hầu hạ cả nhà sáu ,  trâu  ngựa cho họ! Vợ chồng họ sai khiến , vì họ  bao giờ coi  là con gái. Anh chị em  cũng học theo, coi  như kẻ hầu  hạ.
Chị cả, em trai, em gái... tất cả bọn họ đều sai bảo  như một  giúp việc.   chỉ kiệt sức về thể xác, mà tinh thần cũng  giày vò đến mức gần như sụp đổ!
  cảm nhận  một chút  ấm nào từ gia đình .
Chỉ  sự lạnh lùng, vô tình, tàn nhẫn!
  họ đày đọa đến mức mơ mơ màng màng, mỗi ngày chỉ   việc, bởi vì nếu    ,  sẽ  mắng chửi,  đánh đập.
 thậm chí còn bắt đầu tự hỏi... tình , huyết thống...  thực sự quan trọng ? Có đáng để  chịu đựng thêm nữa ?"
Cô ngước lên, đôi mắt hoe đỏ,  quanh  hỏi:
"Nếu là  ,     tiếp tục sống trong một gia đình như  ? Hay sẽ chọn  theo   hôn ước với  từ nhỏ, nơi mà ít nhất, họ  coi  như kẻ thù?
Ở đó, họ sẽ đối xử với  một cách chân thành,  đánh mắng ..."
Đám đông trầm mặc. Không ai  thể trả lời.
Bà Hoàng thở dài, bực tức lên tiếng:
"Đó là vì nhà cô  là súc sinh! Người nhà ai mà chẳng nên đồng lòng, hòa thuận, giúp đỡ lẫn ... Đằng   hành hạ cô đến mức , thật   nhân tính!"
Bà Thái  đó còn bênh vực Vương Ngọc Lan, nhưng giờ  nhịn , tức giận quát:
" ! Nhà nào chẳng  lúc cãi , nhưng cãi xong thì thôi! Dù  cũng là  ! Tình  quan trọng như , thế mà các   nhẫn tâm đối xử với con gái ruột của  như ? Còn đáng mặt  cha  ?!"