Mỗi  Dương Vận Quốc dùng chiêu , Dương Huy  mềm lòng. Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc, dùng giọng ôn hòa  với bố:
"Bố, con  trách bố ."
Dương Vận Quốc lau nước mắt, giọng ông run rẩy như sắp nghẹn :
"Con , nếu con thật sự  trách bố, thì hãy  lời bố. Con  tròn hai mươi lăm tuổi , con cũng  nghĩ đến chuyện lập gia đình,  vợ  con để nối dõi tông đường nhà họ Dương chúng . Bố   khắp nơi  chuyện cưới xin cho con, nhưng chẳng  ai đồng ý. Vậy mà bây giờ, chủ nhiệm  tự đến gả con gái cho con. Bố     chút tật , nhưng gia đình   cũng   tệ, là  . Nếu   như , liệu họ  đến đây mà  chuyện cưới xin ?"
Dương Vận Quốc thở dài, tiếp tục:
"Sức khỏe của bố  , cả  đầy bệnh,    thể sống  bao lâu nữa. Nếu bố  , con một  sẽ  thế nào?"
Dương Huy cảm thấy mắt  cay cay,   dậy, giọng  nghẹn , mang chút tức giận và bất lực:
"Bố, bố đừng  nữa. Con sẽ đến nhà cô  ngay. Con xin   ? Cô   đến, con sẽ quỳ xuống xin  cô !"
Dương Vận Quốc chỉ thở dài, ông  con trai,    gì thêm.
Dương Huy  bước  khỏi cửa thì thấy Hà Như Hoa và Hoa Quế đang hùng hổ xông  sân.
Dương Vận Quốc  thấy, mặt ông lộ vẻ mừng rỡ:
"Như Hoa, con về  ? Thông gia cũng đến ,  lúc chúng  ăn cơm chung, bố sẽ  lấy thêm một đôi đũa."
 Hoa Quế  chẳng thèm  ông, lớn tiếng :
"Cơm nhà họ Dương các ,   dám ăn !"
Nói xong, bà  thẳng đến chỗ Dương Huy,  bất ngờ tát  một cái.
Dương Vận Quốc  sững sờ,  thể tin  mắt .
Dương Huy cũng ngơ ngác,   kịp phản ứng thì   thấy tiếng mắng chửi của Hoa Quế:
"Dương Huy, mày là cái thá gì? Mày    là ai ? Mày   gia cảnh của  thế nào ? Mày còn bắt nạt con gái tao ? Còn theo  ngoài mà bắt nạt nó? Mày   gan hùm mật gấu ? Đừng tưởng nhà tao dễ bắt nạt, tao cảnh cáo mày, Như Hoa là  thật thà, nhưng  nó    thật thà !"
Mộng Vân Thường
Dương Huy  hồn, nghiến răng :
"Rõ ràng là do Hà Như Hoa sai mà!"
Ngay lập tức, Hoa Quế  tát  một cái nữa, ép sát từng bước, chỉ tay  trán :
"Mày  gì? Mày   xem?"
Dương Vận Quốc vội vàng phản ứng, lao tới kéo Dương Huy   , mặc dù trong lòng  nhục nhã, nhưng ông vẫn cố gắng hòa giải:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/181.html.]
"Thông gia, chuyện gì thế ? Sao  nổi giận như ?"
Hoa Quế trợn mắt:
"Sao   giận? Con trai ông ở ngoài giúp  ngoài bắt nạt con gái , ông   ?"
Hà Như Hoa vội vàng kể   chuyện.
Dương Vận Quốc  xong, lòng ông  hiểu rõ, con trai   sai. Tuy nhiên, ông vẫn cúi đầu xin :
"Chuyện  đúng là  của Dương Huy, Dương Huy, con còn  mau xin  Như Hoa ? Bố bảo con  dạo với Như Hoa,  con  theo cháu dâu nhà họ Vương mà bắt nạt cô ?"
Dương Huy  đáp, chỉ cúi đầu.
Hà Như Hoa hếch mũi, vênh váo :
"Dương Huy,   thấy ? Bố  bảo  xin  , nếu   xin , thì hôn sự  coi như xong."
Hoa Quế  con gái  đến chuyện 'xong' thì sắc mặt lập tức  đổi, vội huých nhẹ cô :
"Sao  thể xong ? Cả xã   tìm  ai thật thà và dễ bắt nạt như bố con nhà họ Dương. Con gái ngốc ! Với danh tiếng của nó bây giờ, gả  gia đình nào cũng chẳng thể  hơn nhà họ Dương, mà Dương Huy  là giáo viên, mỗi tháng  lương đều đều. Cô  gả  đây là  thể  chủ nhà!"
Bà theo đến đây   để  căng, mà chỉ  dạy cho Dương Huy một bài học, khiến   sợ, để    bớt láo.
Hoa Quế và Hà Như Hoa đều hếch mũi, vẻ mặt đầy kiêu ngạo:
"Dương Vận Quốc, ông  xem chuyện   giải quyết thế nào?"
Dương Vận Quốc hiểu rằng Dương Huy sẽ  xin , nhưng ông   hôn sự  tan vỡ, nên  sang Hà Như Hoa, khuôn mặt gầy gò của ông đầy vẻ áy náy:
"Như Hoa ,  là thế , chuyện ,   nó xin  con, con bớt giận . Sau , nó  dám thế nữa , nếu còn như ,  sẽ đánh nó."
Hà Như Hoa hừ mũi,  thèm để ý đến  cha chồng tương lai .
Hoa Quế cũng    căng quá, dù  bà cũng  hài lòng với mối hôn sự , bèn lên tiếng:
"Thôi thì bỏ qua chuyện  ,  con  cũng      lý lẽ.  mà, nếu  còn bắt nạt con gái  nữa, thì  sẽ  nhận đứa con rể ."
Dương Vận Quốc cúi gập ,  trừ:
"Vâng  , sẽ  bắt nạt Như Hoa nữa , Như Hoa là một đứa con gái  như ."
Hà Như Hoa đắc ý, hếch mũi, giọng điệu kiêu căng:
"Đương nhiên ."