Kỷ Học Ninh bình tĩnh  tiếp:
" tới nơi thì dẫn dụ con lợn rừng chạy  giữa mấy  cây. Cành cây kẹp chặt  nó, khiến nó  thoát  .  nhân cơ hội dùng rìu bổ  đầu nó. Sau đó, đồng chí Vương Thạc từ  cây nhảy xuống, cầm gậy đánh thêm vài phát mới hạ  nó."
Hắn   chỉ về phía xác lợn rừng đang  bên cạnh:
"Mọi   thể  thấy  rõ,   nó  chỉ  vết thương do rìu chém, còn  vết bầm do  gậy đánh. Trên lưng còn  một vết đạn bắn, viên đạn vẫn còn cắm trong đó."
Vương Thạc lập tức phụ họa:
"Viên đạn đó là do  bắn! Chỉ là lúc đó tên khốn Lưu Hỏa đột nhiên nhảy   lợn rừng hoảng sợ, nên   b.ắ.n trúng chỗ hiểm, chỉ sượt qua lưng nó."
Anh ngẫm nghĩ   tiếp:
"Viên đạn còn ,   dùng để b.ắ.n con lợn rừng nhỏ."
Kỷ Học Ninh lúc   sang hỏi Lưu Hỏa:
"Lưu Hỏa,    xem, đạn của  ?"
Lưu Hỏa trả lời nhanh:
"   mà, một viên  b.ắ.n trúng con lợn rừng,  đó lấy  , để ở đằng . Còn viên  thì lúc xuống núi  b.ắ.n  ngoài ."
Vương Thạc tức quá gào lên:
"Mày đúng là  năng bậy bạ!"
Kỷ Học Ninh đột nhiên đưa tay  túi, rút  hai viên đạn, giơ lên  mặt  :
"Đây là hai viên  nhặt  tại hiện trường. Một viên cắm   cây, một viên rơi  mặt đất. Vậy  hỏi , là ai  mất đạn?"
Đám dân quân xôn xao. Chu Sơn gãi đầu:
"Bọn   ai b.ắ.n phát nào hết. Đạn quý như ,  cho tiền cũng  dám  mất."
Kỷ Học Ninh gật đầu, tiếp tục phân tích một cách rõ ràng, rành mạch:
"Mỗi  chỉ  phát hai viên đạn. Một viên của đồng chí Vương Thạc  b.ắ.n  con lợn rừng . Nếu một trong hai viên  nhặt  là của  , thì viên còn  là của ai?"
Ngưu Nhị nhanh nhảu :
"Của Lưu Hỏa chứ còn ai!"
Những  khác cũng đồng loạt gật đầu:
"Phải , là của Lưu Hỏa."
Kỷ Học Ninh  sang  thẳng  Lưu Hỏa, hỏi:
"Vậy đạn của    ở hiện trường? Không     b.ắ.n khi đang xuống núi ? Vậy  đạn   ở nơi xảy  vụ việc?"
Lưu Hỏa lắp bắp, mặt biến sắc:
"... ... lúc đó   thấy một con lợn rừng chạy ngang qua, liền b.ắ.n theo..."
Kỷ Học Ninh khẽ cong môi, ánh mắt sắc lạnh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/194.html.]
"Vậy tức là    mặt tại hiện trường. Nếu  tới đó,     gặp đồng chí Vương Thạc? Sao còn bảo      ,  khi  về ?"
Mọi việc  rõ ràng, đến cả đứa trẻ  xem cũng hiểu.
Lôi Dũng Hà chắp tay  , chậm rãi :
" hiểu . Viên đạn găm trong con lợn rừng lớn và con nhỏ đều là của đồng chí Vương Thạc. Còn hai viên đạn mà đồng chí Kỷ Học Ninh nhặt , là của Lưu Hỏa. Nói cách khác, Lưu Hỏa chẳng hề b.ắ.n trúng con nào, chỉ  bịa chuyện và nhận công lao."
Vương Thạc  khẩy:
"Hai phát đạn của  còn  chạm  tới lông lợn!"
Mọi  đều tỏ thái độ khinh bỉ. Có  còn lắc đầu, mắng thầm.
Chu Sơn vẫn ấm ức vụ chia thịt khi nãy, liền  thẳng:
"Đội trưởng Lưu,  ngờ   là  như thế! Không b.ắ.n  lợn thì thôi,  còn ăn chặn công lao, vong ân bội nghĩa. Nếu   đồng chí Vương Thạc cứu,  khi giờ  chúng   lo hậu sự cho  . Làm   thể vô ơn như  !"
Lưu Hỏa cắn răng phản bác:
"Con lợn rừng đó là do  bắn, Vương Thạc mới là kẻ bịa chuyện!"
Không chịu nổi nữa, Vương Thạc xông lên, đ.ấ.m cho gã thêm hai cú. Hà Quang Lượng    ngăn cản,  yên .
Lão bí thư rít một  thuốc,  :
"Người mà   phẩm hạnh thì  thể giữ chức đội trưởng dân quân. Hay là... để Kỷ Học Ninh đảm nhiệm chức ?"
Ông  sang hỏi Hà Quang Lượng:
Mộng Vân Thường
"Chủ nhiệm, ý ông thế nào?"
Lưu Hỏa mở to mắt, nghẹn họng.
Mọi  xung quanh đều hùa theo:
"Kỷ Học Ninh là  thích hợp nhất. Cậu   g.i.ế.c hai con lợn rừng,   đầu óc,  trầm tĩnh."
Vương Thạc giơ cả hai tay:
" đồng ý bằng cả tay cả chân! Lão Kỷ nhân phẩm ,  bản lĩnh, đầu óc cũng sắc bén!"
Chu Sơn và Ngưu Nhị cũng hô theo:
" ! Đội trưởng dân quân  là  như đồng chí Kỷ Học Ninh!"
Hà Quang Lượng  phản bác, chỉ khoanh tay  lưng, liếc  Lưu Hỏa đầy lạnh lùng:
"Lợn rừng là do các  bắt, các  tự quyết. Còn  , xử lý thế nào thì tùy các ."
Nói xong ông   bỏ , rõ ràng là  phủi trách nhiệm.
Không khí xung quanh rộn ràng,   đồng loạt hô hào ủng hộ Kỷ Học Ninh lên  đội trưởng.
Kỷ Học Ninh vẫn giữ vẻ trầm tĩnh,   gì. Hắn chỉ chậm rãi  đầu, ánh mắt đen sâu  về phía Vương Ngọc Thanh, dường như đang xin ý kiến của cô.
Vương Thạc thấy  liền  hì hì trêu:
"Đấy,   đang hỏi vợ đấy. Vợ đồng ý thì   mới đồng ý  đội trưởng dân quân!"