Thật , Vương Ngọc Thanh cảm thấy Vương Thạc và Đường Uyển xứng đôi. Một đàn ông cao lớn rắn rỏi, một phụ nữ cao ráo lạnh lùng, qua chẳng khác gì đôi trai tài gái sắc. Trong những ngày qua tiếp xúc, cô cũng nhận Vương Thạc tính cách khá – tam quan đoan chính, nghĩa khí, hào sảng. Nếu bỏ qua việc to và chửi thề, thì thực sự cũng chẳng khuyết điểm nào đáng chê trách.
Cô thậm chí còn cảm thấy chút yêu thích hai họ, nếu thật sự đến với thì quá .
Nhớ lúc chuyện xem mắt, đó Vương Thạc bệt ngay xuống sàn xe mà ngủ say như chết, thậm chí còn ngáy vang như sấm. Hai quả trứng trong túi cũng vì thế mà lăn ngoài, may là Kỷ Tiểu Minh nhặt , nhét túi giúp.
Khi về trụ sở đại đội, Vương Ngọc Thanh bước xuống máy kéo thì hai bắt gặp – chính là vợ chồng chủ nhiệm Hà Quang Lượng. Khuôn mặt cả hai đều tối sầm, đặc biệt là Trương Quế, bà hậm hực lẩm bẩm bên tai chồng:
"Biết chọn xe để thật đấy, còn tưởng máy kéo là nhà cô mua, lúc nào thì . Ngày nào cũng mặt dày bán hàng rong, cũng chẳng hổ là gì."
Vừa dứt lời, bà thấy Lão bí thư đang hỏi Vương Ngọc Thanh hôm nay bán ốc bao nhiêu. Nghe cô trả lời là ba mươi lăm đồng, Trương Quế như sét đánh ngang tai, mắt trợn tròn, hét lên thể tin nổi:
"Trời ơi! Ông ? Cô gì? Ba mươi lăm đồng? Đây chẳng khác nào cướp ?!"
Bà bắt đầu so đo: "Cả năm nhà mới kiếm từng tiền! Cô chỉ trong một ngày kiếm từng đó, đúng là thể chịu nổi!"
Hà Quang Lượng xong mặt mày cũng tối : "Một ngày gì chứ, mấy ngày thấy cô bận rộn suốt, mà tiền? Bà tưởng cô bản lĩnh như ? Nếu thực sự giỏi thì chẳng sống khổ như bây giờ ."
Trương Quế bĩu môi khinh thường: "Vậy mà cũng kiếm khối tiền. Dựa cái gì? cũng thể bán, cô bán , cũng bán ! Cô một ngày ba mươi lăm đồng, khéo còn bảy mươi!"
Bà quyết tâm theo, nghĩ rằng thể kiếm tiền thua kém gì.
Hà Quang Lượng chẳng buồn can ngăn, chỉ bước văn phòng.
Lúc , Vương Ngọc Thanh đang chia kẹo cho trong đại đội. Cô lấy một nắm kẹo đưa cho Lão bí thư, mang đến văn phòng tập thể chia cho các cán bộ. Ai nhận kẹo cũng đều tươi, chúc mừng cô và Kỷ Học Ninh.
Trên đường về, hễ gặp quen, cô đều hào phóng chia một ít kẹo. Trẻ con thấy cũng chia, vui vẻ reo hò chạy theo .
Có tò mò hỏi: "Bao giờ hai đãi tiệc cưới đấy?"
Cô đáp: "Chắc để một thời gian nữa. Dạo đang vụ mùa, đều bận, sợ ai rảnh đến dự."
Khi ngang nhà Trần Nga, thấy bà đang giặt quần áo ngoài sân, bà liền gọi với :
"Ngọc Thanh , hôm nay bán ốc bao nhiêu tiền thế?"
Vương Ngọc Thanh đáp: "Được ba mươi lăm đồng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/199.html.]
Trần Nga thì mừng rỡ: "Trời, giỏi quá! Lần bán còn nhiều hơn . Cả đại đội , phụ nữ năng lực nhất vẫn là cô đấy! Có mấy học theo cô ốc, nhưng ai ngon như cô ."
Trong nhà, Phùng Xuân Hạ khẽ đẩy Trần Trung một cái, ý bảo mau ngoài.
Trần Trung ngượng ngùng , gãi đầu vài cái ấp úng : "Mẹ... hỏi chị Vương cách món ốc ?"
Trần Nga bất ngờ, liền gắt: " cái đó gì? Lần thử , dở ẹc, ngon! Với , cũng thời gian!"
Nói thế nhưng đầu thấy ánh mắt Phùng Xuân Hạ từ trong nhà , bà lập tức hiểu ngay ý. Dù trong lòng cam lòng, bình thường cũng chẳng ưa con dâu lắm, nhưng thấy con dâu học, bà cũng mềm lòng, hỏi:
Mộng Vân Thường
"Ngọc Thanh , cô dạy cách ? Nhị Cẩu nhà thích ăn món lắm."
Vương Ngọc Thanh hiểu rõ tâm tư của , bèn cố ý lớn hơn một chút để Phùng Xuân Hạ trong nhà thấy:
"Thím Trần , cháu nghĩ chỉ Nhị Cẩu thích ăn , cả con trai và con dâu thím cũng thích. Trước đây thím hỏi cháu cách , nay con trai mở lời là thím hỏi liền, thật thím cũng bụng lắm, đối xử với con dâu chẳng tệ ."
Trần Nga ngờ cô thẳng thắn như , trong lòng khó chịu, hừ một tiếng: " đối xử với cô như , mà cô nghĩ là chồng ác độc."
Trong nhà, Phùng Xuân Hạ rõ mồn một, gương mặt lộ rõ sự bối rối.
Về , Vương Ngọc Thanh vẫn tận tình dạy Trần Nga các bước món ốc, từ nguyên liệu, thời gian nêm nếm đến việc dùng lửa mạnh lửa nhỏ lúc nào. Mấy nhà lân cận cũng lén vểnh tai trộm, nhưng vì cô nhỏ, họ chẳng rõ, ngại mở miệng hỏi.
Khi về đến nhà, bà nội Kỷ đợi sẵn ở cửa. Nghe tiếng hai đứa cháu nội gọi í ới, bà vội vàng chống gậy đón, thấy mặt hỏi:
"Hộ khẩu xong ? Nhận đồ ?"
Vương Ngọc Thanh mỉm gật đầu: "Bà nội, xong hết , đồ cũng lấy đủ ạ."
Nói cô bóc một viên kẹo, nhẹ nhàng nhét tay bà: "Bà thử xem, ngọt lắm."
Bà nội Kỷ nếm xong, miệng tươi như hoa, vẻ mặt tràn ngập yên tâm và mãn nguyện. Bà nắm tay cô, xúc động :
"Ừ, ngọt, ngọt lắm. Tốt, quá ! Nếu ông nội con còn sống, chắc cũng sẽ mừng rỡ lắm. Sau cả nhà nhất định sẽ sống , ngày càng khấm khá hơn."
Nói xong, bà còn nắm c.h.ặ.t t.a.y Vương Ngọc Thanh, khẳng định: "Con cứ yên tâm, nhà sẽ bạc đãi con ."
Vương Ngọc Thanh bà, trong lòng trào dâng cảm xúc. Nếu bà nội Kỷ cô là nguyên chủ, liệu bà còn đối xử như nữa ?