Mọi  trong đội Kim Ngưu đều cảm thấy bất bình. Thực , từ lâu họ  nhận  rằng hai vợ chồng Hà Quang Lượng và Trương Quế  xứng đáng với vị trí của . Và khi  Vương Ngọc Thanh  như , họ càng cảm thấy rõ ràng hơn sự  xứng đáng của họ.
Những  nhà của bệnh nhân đều đến từ các đội khác, thậm chí   từ các xã khác. Qua chuyện , ai nấy đều khinh bỉ Hà Quang Lượng và Trương Quế. Có   thể nhịn , lên tiếng chỉ trích: "Dù  cũng là chủ nhiệm đội và chủ nhiệm phụ nữ,     chuyện như ? Chẳng trách đội  nghèo nhất."
Hà Quang Lượng và Trương Quế đều sợ mất chức, mặc dù    chế giễu.
Cuối cùng, Hà Quang Lượng  lệnh cho Trương Quế  xin  từng  nhà bệnh nhân.
Trương Quế    , nhưng bà  cũng  rằng chuyện  sẽ  đơn giản nếu  giải quyết. Với tâm trạng nặng nề, bà  bắt đầu cúi đầu xin  từng  một, đặc biệt là khi đến  mặt bà lão và  đàn ông trung niên, bà  liên tục  xin  đến bốn, năm .
Người đàn ông trung niên chỉ hừ một tiếng,  thèm quan tâm.
Bà lão tức giận : "Vừa  cái thái độ của cô suýt nữa khiến  sợ c.h.ế.t khiếp. Cô    giỏi ?  còn thắc mắc  cô   khẩu khí lớn như , hóa  là vì chồng cô là chủ nhiệm đội, còn cô là chủ nhiệm phụ nữ của đội."
Trương Quế nghiến răng, nhưng  mặt vẫn giữ nụ  gượng gạo: "Bà ơi, bà đừng giận, thực sự là  của ."
Vương Thạc  bên cạnh lên tiếng: "Chuyện    chỉ xin  là xong, cần  bồi thường chứ,   ăn ốc của bà mà  tiêu chảy đấy!"
Vương Ngọc Thanh tiếp lời: "Đồng chí Vương Thạc,    sốt ruột hơn cả chủ nhiệm phụ nữ thế? Bà  chắc chắn   bồi thường ."
Trương Quế nở một nụ  giả tạo,  sang  Hà Quang Lượng, ông  lạnh lùng : "Nhìn   gì? Còn  mau  lấy lương thực trong nhà ?"
Trương Quế tức tối,  sang gào lên với Dương Huy  bên cạnh: "Còn  ngây  đó  gì? Mau  nhà lấy lương thực  ,  gì cũng  xong, bảo rửa ốc mà rửa  sạch."
Hà Như Hoa đẩy Dương Huy một cái: "Còn  , điếc ?"
Dương Huy cúi đầu   gì, lặng lẽ   nhà.
Vương Ngọc Thanh và Đường Uyển đều  thể  nổi cảnh tượng , nhưng chuyện  dù  cũng  liên quan đến họ, nên chỉ  thở dài. Dương Huy là  , nhưng   sống trong một gia đình như thế .
Dương Huy khiêng một bao lương thực ,   vốn  tính tình hiền lành, thái độ ôn hòa: "Mọi , đến đây  chia cho  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/208.html.]
Trương Quế đẩy  , mắng: "Cút sang một bên, ai cần  chia chứ? Cậu  chia thế nào ?"
Dương Huy vấp  ngưỡng cửa, suýt ngã,  bên cạnh, nụ   mặt vô cùng ngượng ngùng.
Lôi Dũng Hạ nhỏ giọng  bên tai Vương Ngọc Thanh: "Thương cho thầy Dương,   còn là con rể nữa."
Dương Huy  thấy, sắc mặt lập tức tái nhợt, cúi đầu, cả   run rẩy.
Chuyện  kết thúc, nhưng Trương Quế chẳng thu  gì ngoài việc mất hết lương thực,  bồi thường thêm nhiều,  còn mất hết danh tiếng và thể diện. Bà  cảm thấy trái tim như  tan , hận  thể xông lên cướp  tất cả  lương thực mà   đang cầm.
Vương Ngọc Thanh tiếp tục dẫn   đến nhà của Viên Phương, Lưu Lệ, Sử Phượng và Tiền Quyên. Tại đây, họ cũng bắt quả tang một cảnh tương tự, trong sân  vài chậu ốc lớn. Không chỉ bẩn thỉu, mà còn   nhiều loại ốc khác .
Giống như Trương Quế, những   cũng  xin  và đền bù. Tiền Quyên thì   đền lương thực, bà  chỉ  trả một khoản tiền cho  nhà bệnh nhân, vì trong sân bà  chỉ  một chậu ốc, mà chậu ốc   sạch sẽ,   ốc khác.
Tiền Quyên lúng túng, còn chồng bà, Triệu Tứ,  xổm ở cửa, mặt nở nụ  tinh ranh.
Viên Phương, Lưu Lệ và Sử Phượng  hài lòng, họ cãi  một trận với Tiền Quyên, khiến    khỏi bật .
Vương Ngọc Thanh thở dài, lắc đầu : "Thật là chị em bạn dì."
Viên Phương còn tố cáo con dâu của Trần Nga là Phùng Xuân Hạ, mặc dù cô    mặt hôm nay, nhưng ít  Phùng Xuân Hạ  chút lương tâm. Cô   rửa sạch ốc và   loại ốc nào  ăn .
Cứ tưởng  chuyện  xong, nhưng lão bí thư   tức giận. Ông yêu cầu Trương Quế và những  khác đến phòng phát thanh để xin  công khai, vì họ   mất mặt đội.
Mộng Vân Thường
Mấy  cúi đầu, miễn cưỡng đến phòng phát thanh, từng  lắp bắp xin .
Sau khi  chuyện kết thúc,   bắt đầu tản . Vương Ngọc Thanh  Kỷ Học Ninh và hỏi: "Anh về nhà ?"
Kỷ Học Ninh trả lời: "Còn  tuần tra canh đêm, em về  ."
Vương Thạc tưởng rằng Đường Uyển sẽ hỏi , nhưng  ngờ cô chỉ  đến  mặt  , mặt  biểu cảm: "Lúc  về nhà, nhớ gõ cửa nhỏ tiếng một chút,  chồng   cửa nhà sắp   gõ bể ."
Vương Thạc im lặng, chẳng    gì.