Nghe , Hà Như Hoa lập tức trừng mắt, cao giọng :
"Ôi,   thể  mua đồ ? Nếu  mua,   sẽ  đồng chí Ngọc Thanh keo kiệt! Nếu cô thật lòng  chung sống với  , đương nhiên  mua chút quà  mắt. Sau  kết hôn , cô chính là  của bọn trẻ, chẳng lẽ một     sẵn lòng mua đồ  để bồi bổ cho con ?"
Cô  đưa tay chỉ  lon sữa mạch  quầy hàng, tiếp tục thêm mắm dặm muối:
"Sữa mạch  là thứ  nhất, bổ dưỡng nhất, thích hợp nhất cho bọn trẻ."
Chưa dừng  ở đó, cô  còn giảo hoạt liếc mắt  đống bánh kẹo bên cạnh, bĩu môi :
"Còn bà nội Kỷ nữa, là cháu dâu thì đương nhiên  mua quà hiếu kính  lớn trong nhà ! Nếu cô   mua sữa mạch,  thì mua ít kẹo bảo tháp . Loại   rẻ, một hào một cái, cô mua ba cái, cũng chỉ tốn ba hào. Em trai  mỗi ngày đều ăn, mà còn tự bỏ tiền  mua đấy!"
Kỷ Học Ninh vốn    hảo cảm gì với Vương Ngọc Thanh, nhưng   càng chán ghét kiểu  như Hà Như Hoa. Nghe đến đây, sắc mặt  sa sầm, giọng điệu lạnh lùng:
"Con nhà   thích ăn kẹo. Đi thôi, chúng  về."
Hắn  xong liền xoay  bước  ngoài.
 Vương Ngọc Thanh thì vẫn  yên tại chỗ,   ý định rời  ngay. Hà Như Hoa hết   đến  khác châm chọc, khiêu khích, rõ ràng là   mất mặt cô. Đối phó với loại  , cách  nhất   là nhẫn nhịn mà là dạy cho cô  một bài học.
Dù  thì, cô cũng chẳng   quá văn minh.
"Này cô mập,  hình bành trướng nên đầu óc cũng lệch lạc luôn  ? Nhìn ngũ quan  mặt cô mà ai cũng  phục ai, trách   cô  khó chịu với . Cô đang ghen ?"
Cô  tức giận đến mức giọng run run, nhưng vẫn cố gắng phản bác:
"Cô đừng  ăn  lung tung!  chỉ thấy kỳ lạ thôi, chẳng  chính cô cũng ghét bỏ nhà  nghèo ? Giờ  đột nhiên đồng ý,    ý đồ gì đấy chứ?"
Vương Ngọc Thanh khoanh tay  ngực,  lạnh một tiếng:
"Cô đang  chính  thì đúng hơn đấy. Rõ ràng là cô ghét bỏ nhà   nghèo, nhưng khi thấy  đồng ý thì  ngứa mắt, khó chịu trong lòng,   vài câu thì  chịu  đúng ?"
Hà Như Hoa   trúng tim đen, nhất thời đỏ mặt, nhưng vẫn  chịu yếu thế, lớn tiếng phản bác:
"Miệng cô sạch sẽ một chút! Không  mua thì thôi, cần gì   khó  như ?"
Vương Ngọc Thanh nhướng mày, giọng điệu hờ hững nhưng sắc bén:
"  mua   liên quan gì đến cô? Dù   keo kiệt thì ?  là  cô ? Cô  lóc om sòm vài câu là   mua đồ chắc?"
Cô ngừng một chút, khóe môi nhếch lên đầy khiêu khích:
" nếu cô gọi  một tiếng '',  khi   mua chút quà cho con gái ngoan đây?"
"Vương Ngọc Thanh!"
Hà Như Hoa tức đến đỏ mặt tía tai, giậm chân một cái.
Từ nhỏ đến giờ, cô   từng  ai  móc như . Trước giờ đều là  khác nhường nhịn cô ,  mà hôm nay     chọc tức đến mức    lời!
Nước mắt lưng tròng, cô  bực bội  sang Kỷ Học Ninh, uất ức :
"Anh Ninh,   cô  xem! Hoàn    giáo dưỡng! Một  như ,  còn  cưới về nhà ?"
Kỷ Học Ninh từ đầu đến giờ vẫn im lặng quan sát, lúc  mới lạnh nhạt lên tiếng:
"Đó là chuyện nhà ."
Ngắn gọn, dứt khoát.
Hắn thừa nhận,  cũng  chút ngạc nhiên với cách Vương Ngọc Thanh đối đáp.   chung, cô  sai.
Hà Như Hoa là  gây chuyện .
Hắn  thể phân biệt đúng sai.
Vương Ngọc Thanh   đàn ông  mặt, thầm gật đầu hài lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/21.html.]
Tam quan đúng,  bảo vệ vợ  mặt  ngoài.
Không tệ.
Còn Trần Nga, từ nãy giờ vẫn chăm chú xem diễn biến, trong lòng càng lúc càng vui vẻ.
Bà  ngờ Vương Ngọc Thanh   tính cách cứng rắn như ,  chuyện sắc bén,  dễ  bắt nạt.
Tốt!
Về   Kỷ gia, nhất định  thể  chỗ dựa vững chắc.
Bà thầm nghĩ:
"Mắng , mắng c.h.ế.t con bé đó cho ! Ai bảo nó cướp mất công việc của con gái !"
Dù trong lòng hả hê, nhưng bà vẫn giữ vẻ ngoài đạo mạo của một bậc trưởng bối, chỉ  một bên im lặng,  tiện  mặt.
Hà Như Hoa  xong câu trả lời của Kỷ Học Ninh, sắc mặt càng khó coi.
Dù đầu óc  chậm chạp đến , cô  cũng hiểu —lúc    gì cũng chỉ khiến bản  mất mặt hơn.
Cô  cắn môi, nén giận  mặt sang chỗ khác,   tiếp tục tranh cãi.
Thấy cô  im lặng, Vương Ngọc Thanh cũng lười để ý thêm, chỉ  sang  với Kỷ Học Ninh:
Mộng Vân Thường
"Cứ để  mua chút đồ ."
Cuối cùng, cô mua một ít đồ dùng học tập:
4 cây bút đá, mỗi cây 1 xu.
2 cây bút chì, mỗi cây 3 xu.
1 cây bút bi, giá 2 xu 5 hào.
Tổng cộng: 3 xu 5 hào.
Cô  mua hộp bánh đào cho bà nội Kỷ.
Bởi vì thời đại , ai cũng sống  khó khăn. Có tiền,  nhất vẫn nên chi tiêu hợp lý, mua những thứ thực dụng.
Huống hồ, với tuổi tác của bà nội Kỷ, bánh kẹo cũng   thứ cần thiết nhất.
Trong túi chỉ còn 6 xu 5 hào, cô tính toán cẩn thận, quyết định mua một  nhu yếu phẩm:
1 cân muối.
1 chai dấm.
1 chai xì dầu.
1 túi bột ngọt.
Tất cả  vặn tiêu hết  tiền còn .
Cầm đồ  tay, cô thầm cảm thán—
Thời đại , một đồng tiền thực sự  quý giá.
 cũng nhờ  mà cô càng hiểu rõ câu "một đồng tiền bẻ  đôi mà tiêu".
Mùi gia vị tỏa  nhàn nhạt, chóp mũi Vương Ngọc Thanh thoáng ngửi thấy hương thơm quen thuộc.
Những thứ   cần công nghệ chế biến phức tạp, nhưng chắc chắn  thể giúp món ăn thêm ngon.
Mà quan trọng nhất—
Cô là kẻ tham ăn!