Vương Ngọc Thanh  câu   mà lòng khẽ d.a.o động.
"Năm  bọn họ đánh một  con, cho nên con mới đánh  ..."
Cô chậm rãi nghiền ngẫm câu , liếc  Kỷ Học Ninh. Trong lòng cô chắc chắn rằng,  cảm thấy  là  đàn ông trưởng thành,  tiện  mặt giải quyết chuyện trẻ con cãi vã, nhưng  âm thầm dạy bọn trẻ một nguyên tắc— chủ động gây sự, nhưng nếu  đánh thì nhất định  đánh trả.
Quả nhiên, Kỷ Học Ninh   kẻ cam chịu uất ức.
Chỉ tiếc rằng nhà  quá nghèo, bọn trẻ ăn uống chẳng đủ đầy, sức lực cũng vì thế mà yếu .
Tào Hạo lúc  vẫn  chịu thôi, vênh mặt hừ lạnh:
"Mày vốn   , mày chính là kẻ đáng thương, lêu lêu!"
Nói xong,   còn lè lưỡi  mặt quỷ khiêu khích.
Kỷ Tiểu Minh  tức  tủi , hai mắt đỏ lên vì uất ức.  lúc , Vương Ngọc Thanh đột nhiên bước lên chắn  mặt  bé, giọng điềm tĩnh nhưng đầy chắc chắn:
"Ai  thằng bé   ? Từ nay về ,  chính là  của nó. Và nó cũng sẽ  còn là đứa trẻ đáng thương nữa."
Lời  của cô  chỉ là để phản bác  Tào Hạo, mà còn là lời khẳng định với chính bản  .
Dù , cô cũng sẽ sống chung với gia đình  trong tương lai. Không  là lấy lòng ai, mà  là  một nhà thì nhất định  che chở lẫn . Nếu bọn nhỏ đối  với cô, cô cũng sẽ  ngại mà đáp  bằng sự chân thành.
Hơn nữa, Tào Hạo , cô  lạ gì. Trước đây, khi còn ở nhà  đẻ, thằng nhóc  từng  ít  chạy tới Vương gia gây sự. Nó nhổ nước bọt  cô, cưỡi lên lưng cô như cưỡi ngựa, còn mắng cô là đồ ngốc.
Những lời của Vương Ngọc Thanh khiến tất cả những   mặt đều sững sờ.
Trần Nga  khỏi ngạc nhiên. Theo bà thấy, một cô gái bình thường khi  gọi là "" của một đứa trẻ lạ lẫm hẳn sẽ  hổ hoặc ngại ngùng, chí ít cũng cần một  thời gian để thích ứng. Vậy mà    dứt khoát thừa nhận ngay, chẳng hề do dự. Điều đó càng khiến bà thêm yêu thích cô.
Trên gương mặt lạnh lùng của Kỷ Học Ninh thoáng hiện lên một tia kinh ngạc. Dù  và Vương Ngọc Thanh  hôn ước, nhưng hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên cô bước chân  cửa, bọn họ thậm chí còn  chính thức thành . Hắn cũng   ý ép buộc cô, định bụng đợi thêm vài năm  mới tính tiếp.
Thế nhưng lúc , cô  chủ động tỏ rõ  phận.
Kỷ Mai Mai trong lòng  ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe long lanh nước  chằm chằm Vương Ngọc Thanh, đôi môi nhỏ khô nứt khẽ run rẩy, giọng  non nớt vang lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/24.html.]
"Mẹ... ..."
Bên , Kỷ Tiểu Minh cũng ngước mắt, lặng lẽ  theo bóng lưng cô.
Khoảnh khắc ,  bỗng cảm thấy Vương Ngọc Thanh giống như một cây đại thụ to lớn, che chắn gió mưa cho . Lời  mạnh mẽ   của cô vẫn còn văng vẳng bên tai:
"Ai  thằng bé   ? Sau   chính là  của nó! Từ nay về , nó  còn là đứa trẻ đáng thương nữa!"
Lồng n.g.ự.c Kỷ Tiểu Minh căng lên một cảm giác ấm áp lạ lùng. Nước mắt lấp lánh trong khóe mắt, nhưng ngoài sự ngạc nhiên,  còn cảm thấy vui sướng, kích động. Dường như  một luồng sức mạnh nào đó tràn  trái tim bé nhỏ của , khiến  nghiến răng, trừng mắt  thẳng  Tào Hạo.
Tào Hạo lúc  cũng  nhận  Vương Ngọc Thanh.
"Hả? Không  cô là con ngốc  ?" Cậu  sửng sốt,  lập tức nhăn mày, giọng điệu đầy khinh thường. "Sao cô  ở đây? Còn nữa,     của nó  cần bọn họ nữa, cho nên mới bỏ chạy về thành phố  kìa!"
Nghe , ánh mắt Vương Ngọc Thanh trở nên sắc bén. Cô hung hăng trừng mắt  thẳng   , giọng  kiên quyết:
"Vậy thì   cho kỹ đây! Từ nay về ,  chính là  của bọn họ! Bọn trẻ là con của ! Chúng nó   yêu thương,   là đứa trẻ  bỏ rơi! Các   thể cãi , nhưng nếu còn dám mắng nó   ,  sẽ  quan tâm  là trẻ con   lớn , đừng trách   tay!"
Tào Hạo  ánh mắt sắc lạnh của cô  cho chột , vô thức rụt cổ .    vẫn  cam tâm, lắp bắp :
"... nhưng bọn nó   do cô sinh ?"
Trong đầu   vẫn  thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy . Trước đây, con nhóc  lúc nào cũng cúi đầu,  mắng cũng  dám phản kháng, đến cả   bắt cô giả  ngựa để cưỡi, cô cũng  dám từ chối. Sao hôm nay   đổi, dữ dằn như ?
Vương Ngọc Thanh nhếch môi  lạnh, từng chữ từng câu đều đanh thép:
Mộng Vân Thường
"Không   sinh  thì ?  nguyện ý   của bọn trẻ, đó là chuyện của !"
Cô dừng một chút,  bồi thêm một đòn:
"Cậu về hỏi   xem, nếu    do bà  sinh , liệu bà   coi  là con ? Chắc chắn là ! Còn  chắc  thương  , nên mới  dạy dỗ đàng hoàng, để mặc  lớn lên ngang ngược,  xa như con ch.ó dữ!"
Lời  sắc bén của cô khiến Tào Hạo giật , mặt đỏ bừng vì tức giận lẫn bối rối.