Nghĩ , Vương Ngọc Thanh theo bản năng bước nhanh hơn, thậm chí còn vượt lên Kỷ Học Ninh. Hắn sững sờ, hiểu tại cô gấp gáp như , nhưng cũng lặng lẽ tăng tốc theo .
Dọc đường, cô như thế nào nên cứ ngoan ngoãn bám theo Kỷ Học Ninh.
Lối là một con đường đất quanh co, hai bên là những căn nhà tranh tường bùn, lác đác cũng một vài ngôi nhà ngói, nhưng chúng rải rác, cách xa . Cô cứ nghĩ nhà cuối con đường là Kỷ gia, nhưng đến đó thấy Kỷ Học Ninh rẽ xuống một lối nhỏ hơn.
Càng , con đường càng hẹp, hai bên phủ đầy cây cỏ xanh um. Bươm bướm và ong mật bay lượn giữa những bụi hoa dại. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi cỏ xanh trộn lẫn với hương bùn đất.
Không khí trong lành lấp đầy lồng ngực, khiến cô khỏi thầm cảm thán: Thời đại thực sự , bầu trời xanh thẳm, ban đêm chắc chắn sẽ vô vì lấp lánh.
Cô ngẩng đầu những dãy núi nhấp nhô xa xa, trong lòng bất giác so sánh với cuộc sống hiện đại. Ở thành phố, nhịp sống ngày càng nhanh, áp lực đè nặng lên mỗi . Khi mệt mỏi, nhiều sẵn sàng bỏ tiền để chạy về vùng quê tìm kiếm một chút bình yên.
Thậm chí, ít lựa chọn "lá rụng về cội", rời xa phố thị ồn ào để tận hưởng một cuộc sống an nhàn, thảnh thơi giữa thiên nhiên.
Cuối cùng, Kỷ gia hiện mắt cô. Ngôi nhà trong một khe núi, phía tựa lưng sườn dốc, mặt là một rừng trúc bạt ngàn xanh biếc. Bên rừng trúc là một con sông nhỏ uốn lượn quanh co. Xa hơn nữa, bên con sông là những cánh đồng lúa trải dài, tiếp giáp với những dãy núi lớn.
Mộng Vân Thường
Nếu ở thời đại mới, nơi chắc chắn sẽ trở thành một địa điểm lý tưởng dành cho những ai yêu thích sự yên bình và tĩnh lặng.
Kỷ gia là một căn nhà tranh thấp bé, tường đất bong tróc vài chỗ, góc nhà còn những sợi dây dưa leo quấn lấy.
Trước sân, một cây hòe già sừng sững, tán lá sum suê che rợp bóng. Dưới gốc cây, dùng đá xây một chiếc bàn đơn sơ, bốn khúc cây lớn tận dụng ghế . Cách đó vài mét, một hàng trúc xanh rì mọc ngay ngắn, như thể tạo thành một hàng rào tự nhiên vây quanh sân nhỏ.
Bên trái cửa là một túp lều nhựa, bên trong đặt một chiếc nồi lớn. Còn bên là một chuồng heo bằng đá, bên trong một con heo con đang rầm rì kêu lên mấy tiếng, trông nhàn nhã.
Nhìn cảnh tượng , Vương Ngọc Thanh bất giác nhớ những cuốn tiểu thuyết về thời niên đại mà cô từng . Trong đó rằng thời kỳ cho phép dân nghề phụ tự ý nuôi heo, nếu vi phạm sẽ xem là "đầu cơ trục lợi" và nguy cơ "cắt đuôi". Khi , cô thực sự tin rằng xã hội nghiêm khắc như .
khi xuyên cơ thể nguyên chủ và tiếp nhận trí nhớ của cô , Vương Ngọc Thanh mới hiểu thực tế như . Ở thời đại , nông dân chỉ phép nuôi heo mà còn khuyến khích phát triển nông nghiệp gia đình. Công xã và đại đội thậm chí còn kêu gọi chăn nuôi để tăng sản lượng.
Bởi lẽ, cây trồng và hoa màu đều cần phân bón. Một con lợn chẳng khác gì một nhà máy sản xuất phân bón thu nhỏ, mà phân lợn thể đổi lấy điểm công cho tổ sản xuất. Tất nhiên, nuôi heo thành công còn tùy thuộc cách chăm sóc.
Lợn khi trưởng thành sẽ bán cho trạm thực phẩm của công xã, góp phần cung cấp thịt cho dân thành phố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/27.html.]
Vương Ngọc Thanh chợt nhớ đến một chuyện.
Bốn năm , năm 1980, Kỷ Học Ninh dựa nghề nuôi heo để trở thành một trong những hộ gia đình vạn tệ đầu tiên trong công xã. Nhờ đó mà thoát khỏi cảnh nghèo khó, gây dựng sự nghiệp. Không thể , đàn ông thực sự bản lĩnh!
"Đây là nhà ."
Giọng trầm thấp của Kỷ Học Ninh đột ngột vang lên, kéo Vương Ngọc Thanh trở về thực tại.
Cô khẽ gật đầu, nữa đánh giá căn nhà tranh đơn sơ nhưng khiến cô cảm thấy mới lạ.
Kỷ Học Ninh theo ánh mắt của cô, chợt :
" sẽ sửa mái nhà."
Vương Ngọc Thanh nhịn mà bật . Hắn đang nghĩ cô đang chê bai ngôi nhà ?
đúng là mái nhà cũng nên sửa sang . Cô ngẩng đầu, cố ý nở một nụ thiện:
"Không vội, cứ chờ lúc rảnh rỗi hoặc mùa nông nhàn tính."
Cô hề , nụ rạng rỡ trong mắt đàn ông tựa như ánh mặt trời buổi sớm, rực rỡ và ấm áp.
Kỷ Học Ninh sững sờ trong giây lát. Hắn từng thấy ai đến .
Ở trong đại đội, cũng ít cô gái trẻ ngại ngùng mỉm với , nhưng chỉ cảm thấy bối rối và thoải mái.
"Trên mặt gì ?"
Vương Ngọc Thanh chợt sờ lên mặt, thắc mắc hỏi.
Kỷ Học Ninh như kéo về thực tại, ậm ừ một tiếng, đó vội vàng đầu sang hướng khác, tựa như đang cố che giấu điều gì đó.