lúc , bên ngoài vang lên tiếng quát chói tai của Lâm Tuyết Mai:
"Đồ ngu! Lỗ tai mày điếc   ?"
Vương Ngọc Thanh chẳng buồn mở mắt, cô chỉ kéo chăn lên, tiếp tục ngủ.
Chưa đầy một lát , cửa phòng  đá văng  một cách thô bạo. Lão tam Vương Ngọc Yến xông , sắc mặt hằm hằm,  chống nạnh  giường, giọng the thé đầy khó chịu:
"Ngốc Nhị! Chị  điếc thật ? Mẹ gọi mà còn  chịu dậy nấu điểm tâm? Chị cả  về , chị   ăn trứng ốp la!"
Cái "chị cả" mà cô   chính là Vương Ngọc Lan, hiện đang mang thai tám tháng.
 dù ầm ĩ thế nào, Vương Ngọc Thanh vẫn  hề nhúc nhích, mí mắt cũng chẳng buồn nâng lên.
Vương Ngọc Yến tức giận đến phát điên, cô  vung tay xốc mạnh chăn của Vương Ngọc Thanh:
"Chị còn ngủ cái gì nữa? Cả nhà còn đang chờ ăn sáng, ăn xong còn   . Chỉ   chị là ăn    cả ngày!"
"Ăn   " là câu mắng quen thuộc mà Lâm Tuyết Mai ngày nào cũng lặp , đến mức cả nhà đều xem đó là chân lý mà hùa theo.
Vương Ngọc Yến khoanh tay, giọng đầy mỉa mai:
" , quần áo của  tối qua chị cũng  giặt, bát đũa  bàn còn bừa bộn  dọn! Sao chị lười như heo thế hả?"
Lần , Vương Ngọc Thanh mới khẽ động đậy. Cô chậm rãi mở mắt, chẳng  chẳng rằng liền vươn tay giật  chăn từ tay Vương Ngọc Yến, đắp lên ,   tiếp tục ngủ.
Hành động  khiến Vương Ngọc Yến đờ  trong giây lát. Trước giờ,  thời điểm , "Ngốc Nhị"    mặt trong bếp nấu ăn từ lâu, thậm chí  còn  kịp sai bảo thì cô   bưng cơm nước tới tận phòng.
Sao hôm nay  dám phản kháng?
Vương Ngọc Thanh   giường, ánh mắt lộ  vài tia suy tư. Cô  nên nhắc nhở cô em gái   nhỉ? Rằng  đàn ông mà   cô  cưới  chỉ là "Vạn Nguyên Hộ" mà còn trở thành một tỷ phú lẫy lừng?
Có nên bảo cô     dâu nhà   thì nên  điều một chút? Đừng ức h.i.ế.p  già, đừng hành hạ trẻ nhỏ, dù bụng cô   thể sinh con thì cũng đừng vì thiếu thốn mà lén lút  chuyện xằng bậy? Bởi vì, nếu  nắm bắt cơ hội, cô  sẽ  một tương lai giàu sang phú quý.
 nghĩ tới nghĩ lui, Vương Ngọc Thanh đột nhiên nhếch miệng  lạnh.
Phi! Mơ  lắm!
Cô chẳng những sẽ   cho cô  , mà ngay cả những ngày tháng   , cô  cũng đừng hòng hưởng đến!
Vương Ngọc Yến  thấy nụ  khó hiểu  môi Vương Ngọc Thanh, liền cau mày khó chịu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/3.html.]
"Chị  cái gì? Phát bệnh thần kinh ? Mẹ đang gọi chị kìa! Suốt ngày chỉ  giả vờ lười biếng, chị còn  dậy thì để  lấy chổi quật chị bây giờ!"
Mộng Vân Thường
Ngày Vương Ngọc Yến sinh  cũng chính là ngày  chồng của Lâm Tuyết Mai qua đời. Vì , bà  luôn cho rằng con bé là "điềm lành". Hơn nữa, Vương Ngọc Yến từ nhỏ  khéo mồm,  cách lấy lòng  lớn, nên từ bé   Lâm Tuyết Mai cưng chiều hơn hẳn so với những đứa con khác.
 tiếc , Vương Ngọc Thanh   nguyên chủ ngu ngốc ngày  nữa.
Cô mở mắt,  thẳng  Vương Ngọc Yến, ánh mắt lạnh như băng:
"Cô   tay ?"
Câu  gọn lỏn khiến Vương Ngọc Yến chấn động.
Đây là  đầu tiên cô  thấy "Ngốc Nhị" dám cãi ! Trước nay, chỉ cần cô   một câu,   lập tức cuống quýt  theo,  từng dám  một chút bất mãn nào.
Bây giờ  dám phản kháng?
Vương Ngọc Yến tức đến mức hai hàm răng va  , trừng mắt quát lớn:
"Chị  ai   tay hả?"
Lúc , Vương Ngọc Lan vuốt bụng bước , giọng   chút đắc ý:
"Em ba, chị mang đồ  cho em và em tư, em năm, lát nữa tự đến phòng chính mà lấy."
Vương Ngọc Yến   lập tức nở nụ  vui vẻ, giọng điệu đầy lấy lòng:
"Cảm ơn chị cả!"
Nói xong, cô   sang Vương Ngọc Thanh với ánh mắt khinh thường. Vương Ngọc Lan  tiếp tục phân phó:
"Ngốc Nhị, chị  ăn trứng ốp la. Mau  thu dọn đồ đạc của chị, quần áo treo trong phòng chính, nhớ treo cho thẳng, đừng để nhăn. Những thứ còn  thì bày cẩn thận, đừng  rơi, đều là đồ đắt tiền đấy."
Vương Ngọc Thanh vẫn   giường, lười biếng đáp :
"Chị cũng   tay ?"
Lời   dứt, căn phòng lập tức chìm  một  lặng ngắn ngủi.
Vương Ngọc Lan sững  trong giây lát,  kịp phản ứng. Dù gì cũng là con gái, nhưng cô  là trưởng nữ trong nhà, từ nhỏ   cha  đối xử khá .
Khi đó, phong trào vận động lên núi xuống nông thôn đang hừng hực khí thế, cô  cũng theo xuống nông thôn và quen  chồng  – một nhân viên chiếu phim hơn cô  mười tuổi. Công việc của   là "bát cơm sắt", lương cao, địa vị cũng khá vững chắc.