Đến bữa trưa, Vương Ngọc Thanh  một  nữa cảm thấy xúc động.
Cô cùng bà nội Kỷ, Kỷ Học Ninh và Kỷ Đại Minh  quây quần quanh chiếc bàn đá cũ kỹ.
Kỷ Tiểu Minh và Kỷ Mai Mai thì  bên cạnh, bưng bát đũa ăn.
Nhìn bữa cơm giản dị mà ấm cúng  mắt, lòng cô bỗng nhiên dâng lên một cảm giác khó tả—một chút chua xót, một chút cảm kích, và một chút hoài niệm về cái gọi là “gia đình.”
Trên bàn cơm chỉ  ba món đơn giản: củ cải xào thịt khô, bắp cải luộc và cà tím trộn với hành hoa, nêm thêm chút muối.
Dù chỉ là những món ăn đạm bạc, nhưng từ ánh mắt sáng rỡ của bọn trẻ, Vương Ngọc Thanh  thể   rằng đối với chúng, đây  là một bữa ăn vô cùng phong phú.
Kỷ Mai Mai  hì hì, vui vẻ reo lên:
"A a, hôm nay  cơm trưa ăn !"
Nghe , lòng Vương Ngọc Thanh thoáng trầm xuống.
Thời điểm , những gia đình nông dân nghèo khó thường  ăn cơm trưa, chỉ ăn hai bữa sáng và tối để tiết kiệm lương thực. Câu  vô tư của Mai Mai khiến cô hiểu rằng Kỷ gia  lẽ  ít khi  bữa trưa tử tế.
Kỷ Tiểu Minh cũng hào hứng bổ sung:
Mộng Vân Thường
"Không  rau dại với dưa chua, còn  thịt nữa!"
Nghe câu , Vương Ngọc Thanh lặng lẽ  xuống bàn cơm.
Trước mặt cô là một bát cơm trắng đầy ắp, thơm ngào ngạt, còn  mặt Kỷ Học Ninh và bà nội Kỷ  là cháo nấu từ bã ngô loãng.
Ba đứa trẻ mỗi đứa   đến nửa bát cơm, phần còn  trộn chung với bã ngô.
Lúc , bà nội Kỷ ân cần gắp đĩa củ cải xào thịt khô đẩy đến  mặt cô, giọng điệu hiền từ:
"Thử xem tay nghề của thằng Tứ nhà  thế nào. Nó còn bỏ thêm gia vị con mua lúc sáng đó, thơm lắm."
Vừa dứt lời, Kỷ Tiểu Minh lập tức đưa đũa định gắp một miếng thịt trong đĩa.
  bé còn  kịp chạm  thì Kỷ Đại Minh  nghiêm giọng quát:
"Tiểu Minh!"
Tiểu Minh giật , vội vã rụt tay , lộ  vẻ tiếc nuối.
Lúc , Kỷ Mai Mai nhỏ nhẹ lên tiếng, giọng non nớt nhưng  vô cùng hiểu chuyện:
"Thịt là để dành cho  ăn,   để chúng  ăn ,  hai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/33.html.]
Câu  ngây thơ  khiến lòng Vương Ngọc Thanh chua xót.
Cô vẫn  kịp cầm đũa, bà nội Kỷ bên cạnh   chút lo lắng, ngập ngừng hỏi:
"Sao thế? Không hợp khẩu vị ? Nếu con  thích thì là  của chúng  ... Lần đầu con đến nhà mà   gì ngon để đãi con cả."
Bà    bối rối xoa xoa đôi đũa  tay, ánh mắt đầy áy náy.
Nhìn thấy dáng vẻ , Vương Ngọc Thanh  kìm  cảm xúc.
Cô nhẹ nhàng cầm lấy bát cơm đầy  mặt ,  múc một phần sang bát của bà nội Kỷ, giọng  trịnh trọng nhưng đầy ấm áp:
"Nội,  con  thể ăn một  ? Mọi  trong nhà nên cùng  chia sẻ chứ."
Bà nội Kỷ lập tức luống cuống, vội vàng giữ tay cô , giọng đầy căng thẳng:
"Không  , con ăn , con ăn nhiều ."
Mấy  xung quanh đều sững sờ  Vương Ngọc Thanh.
Cô mỉm , kiên nhẫn :
"Sao   ? Nội, chúng  chẳng  là  một nhà ?"
Bà nội Kỷ   thì khựng , đôi mắt già nua  d.a.o động, nhưng vẫn nhẹ giọng giải thích:
"Thường ngày cũng ít khi  ăn ngon lắm con ... Bà   thì thấy  hổ, nhưng thực sự  thể ăn no  là may mắn . Hôm nay là ngày đầu tiên con về nhà, đương nhiên  ăn ngon một chút. Dù  con cũng   một quãng đường xa."
" như  cũng  ."
Vương Ngọc Thanh nhẹ nhàng nhưng kiên quyết đẩy bát cơm về phía bà.
Cô nghiêm túc :
"Mọi   ăn, con cũng  ăn."
Cô hiểu rõ, ở thời đại , lương thực vô cùng quý giá. Nông dân cả năm vất vả, nhưng  gạo  chia chẳng  là bao,  chắt chiu để dành đến Tết.
Mà hôm nay, cô chỉ mới đến   nhận cả một bát cơm trắng đầy, thậm chí còn  cả thịt khô, trong khi  nhà   lẽ còn  dám ăn một bữa no suốt bao lâu nay.
Nếu họ đối xử   với cô,  lẽ cô sẽ  ngần ngại ăn hết bát cơm .  trớ trêu , họ  quá  với cô.
Bà nội Kỷ im lặng  cô một lúc,  bất giác nở một nụ  hiền lành.
Nụ   xen lẫn sự xúc động và yêu thương.
Đôi mắt bà hoe đỏ,  những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài  gương mặt đầy nếp nhăn.