Vương Ngọc Thanh nhẹ nhàng chia một ít thức ăn cho Kỷ Tiểu Minh và Kỷ Mai Mai, hai đứa trẻ vui vẻ nhận lấy, đôi mắt sáng rực. Khi cô  sang chia phần cho Kỷ Đại Minh,  bé bất ngờ lùi , cúi đầu, lắp bắp :
"Con... con  cần , con  thích ăn cơm."
Vương Ngọc Thanh   thì bật . Đứa trẻ   dối vụng về quá.
Cô lặng lẽ quan sát Kỷ Đại Minh. Cậu bé  mười hai tuổi, dáng  cao gầy, gương mặt thanh tú, tính cách  phần rụt rè, nhưng   tinh tế và hiểu chuyện.
Cô còn nhớ buổi chiều hôm , khi tan học về nhà,  bé  nắm chặt cây bút, kích động chạy đến  mặt cô, cúi đầu thật sâu:
"Cảm ơn dì! Con nhất định sẽ cố gắng học tập,   báo đáp dì!"
Nói xong,  dùng bút đá  lên một hòn đá phẳng một hàng chữ ngay ngắn, nét bút mạnh mẽ nhưng vẫn mang chút cẩn thận:
"Không đánh  khác là một loại giáo dưỡng,  để  khác bắt nạt là một loại bản lĩnh."
Viết xong,  ngẩng lên, nghiêm túc :
"Đây là những điều cha  dạy chúng con."
Nhìn chữ  ngay ngắn, Vương Ngọc Thanh lập tức hiểu ý  bé. Cậu sợ cô hiểu lầm rằng Kỷ Tiểu Minh đánh  vì ngang ngược, nên cố ý giải thích rằng cha  dạy dỗ các  em  . Đồng thời, cũng là để  với cô rằng Kỷ Học Ninh là một  cha .
Vương Ngọc Thanh mỉm , cố chấp chia một phần cơm cho :
"Người trong nhà thì  công bằng."
Kỷ Đại Minh cúi đầu thấp hơn nữa, tay cầm đũa siết chặt .
Cậu là  cả trong nhà, từ nhỏ  quen với việc  nhiều hơn, ăn ít hơn. Trong tiềm thức của ,  cả  nhường nhịn,  gánh vác,  thứ   đều  nhường cho em trai, em gái.
Cậu thậm chí còn nghĩ, chỉ cần  học là   lắm . Ngoài giờ học,  còn    kiếm tiền, đó là điều hiển nhiên. Dù , tất cả những đứa con trai lớn trong nhà nghèo đều như  cả.
Thế nhưng hôm nay,   đối xử với  công bằng.
Kỷ Đại Minh lén liếc  Vương Ngọc Thanh, đôi mắt đỏ hoe. Trong trí nhớ của , ngay cả  ruột cũng  từng  với  như .
Sau khi chia phần cơm cho bọn trẻ, Vương Ngọc Thanh  sang định gắp một ít thức ăn cho Kỷ Học Ninh.   chỉ liếc  nồi cơm  vơi  nhiều,   gì, lặng lẽ bưng bát lên, gắp một đũa cải trắng   dậy,  qua một bên  xổm ăn cơm.
Vương Ngọc Thanh  theo bóng lưng , cảm thấy  đàn ông  đúng là  kiệm lời  cứng đầu.
Cô dứt khoát  tới, chẳng những xớt một đống cơm lớn cho , mà còn đổ thêm  nhiều củ cải và thịt khô  bát.
Kỷ Học Ninh  sững , ngẩng đầu  cô, trong mắt lộ  chút ngỡ ngàng.
Vương Ngọc Thanh  nhẹ, ánh mắt trong veo như mặt hồ phản chiếu ánh nắng,  tràn đầy sự thông minh,  lộ  sự dịu dàng chân thành.
Cô nghiêm túc :
"Anh là trụ cột gia đình,  ăn nhiều một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/34.html.]
Không ăn nhiều thì    sức mà nuôi heo béo ,  giàu để trở thành hộ gia đình vạn tệ?
Mộng Vân Thường
Kỷ Học Ninh bối rối thu hồi ánh mắt, lẳng lặng cúi đầu ăn cơm.  trong lòng   đang rối loạn.
Nụ  của  vợ ... thật .
Thậm chí,  chút mê .
Chỉ  nghĩ ,  đột nhiên cảm thấy tai  nóng lên,  mặt cũng dần ửng đỏ.
Bữa cơm hôm nay đối với Vương Ngọc Thanh mà , thật sự  thoải mái.
Một phần là vì tài nấu nướng của Kỷ Học Ninh  tệ, đồ ăn mộc mạc nhưng đậm đà hương vị.
Một phần khác là vì tất cả những món ăn  bàn đều là thực phẩm tự nhiên,   hóa chất,  qua chế biến cầu kỳ, ăn   ngon miệng  yên tâm.
 khi cô vô tình liếc mắt sang bên  sườn đất cao, cô phát hiện  mấy  phụ nữ trong thôn đang bưng bát cơm,  ăn   chằm chằm về phía bọn họ.
Thỉnh thoảng, họ  châu đầu ghé tai, thì thầm gì đó.
Mặc dù  cách khá xa, nhưng cô vẫn  thể đoán  , họ đang bàn tán chuyện của cô và Kỷ Học Ninh.
Tin tức lan truyền nhanh đến  ?
Sau bữa cơm, Vương Ngọc Thanh định chủ động  rửa bát, nhưng còn  kịp  lên, Kỷ Đại Minh  nhanh tay nhanh chân thu dọn bát đũa, ôm cả chậu  thẳng  bếp.
Bà nội Kỷ mỉm , giải thích:
"Để Đại Minh rửa  con. Nó  cầm cây bút con mua, trong lòng vui lắm, mà vui thì   tìm chút chuyện để ."
Nghe , Vương Ngọc Thanh  về phía Kỷ Đại Minh, thấy  bé quả thật  hào hứng, liền  tranh giành nữa.
Bên ngoài, Anh Tử – cô gái sống sát vách – cũng bước  khỏi nhà,  tay bê một chậu bát đũa. Cô  rõ ràng  ý  sang bên  mấy , nhưng mỗi  chạm  ánh mắt của Vương Ngọc Thanh  vội cúi đầu, lặng lẽ rời , hướng về phía con sông nhỏ đối diện.
Tổ sản xuất mỗi ngày  hai tiếng nghỉ trưa, nhưng  Kỷ gia ai cũng  việc riêng.
Kỷ Học Ninh  bữa ăn liền đến chuồng lợn dọn phân,  đó vác rìu và liềm  lên núi.
Kỷ Đại Minh rửa bát xong thì  xuống bàn học, mở tập   bài. Cây bút mới tinh đặt ngay bên cạnh, nhưng  vẫn còn luyến tiếc   dùng ngay.
Kỷ Tiểu Minh cũng  rảnh rỗi, cầm liềm chạy  cắt cỏ cho heo.
Bà nội Kỷ tuy mắt  mù, nhưng vẫn   cửa nhà bện giỏ trúc. Kỷ Mai Mai ngoan ngoãn  bên cạnh, giúp bà chuyền từng sợi trúc.
Bà nội Kỷ kéo Vương Ngọc Thanh  xuống bên cạnh ,  bện giỏ  thủ thỉ chuyện trò, hỏi thăm cuộc sống của cô ở nhà họ Vương.
Nghe xong, bà khẽ thở dài, giọng trầm xuống đầy thương cảm:
"Đứa bé đáng thương… Sau  ở nhà chúng , bà sẽ coi con như cháu ruột."