Nói đến đây, bà lặng im một lúc,  bỗng chốc nhớ  chuyện cũ, khẽ thở dài một , giọng nghèn nghẹn:
"Năm đó cha  của Học Ninh mất khi nó mới lên năm. Hầm ngói phía  núi  sạt lở, hai vợ chồng nó  may  đè  đống gạch vụn… Đến khi phát hiện  thì  muộn ."
Bà cầm chiếc khăn tay cũ kỹ, nhẹ nhàng lau khóe mắt:
"Năm đó   đến mù cả mắt..."
Nói đến đây, giọng bà  nghẹn .
Một lát , bà nắm lấy tay Vương Ngọc Thanh, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, giọng  dịu dàng nhưng đầy kiên định:
"Con yên tâm, con  đến nhà chúng  thì chúng  sẽ đối xử  với con. Lão Tứ nhà  là đứa trẻ thiện lương, ôn hòa, tuyệt đối sẽ  bạc đãi con ."
Bà  hiền từ, ánh mắt dường như chứa đựng niềm tin vô hạn  đứa cháu trai:
"Nó  ngốc nghếch như  chị nó , nó  thông minh. Trước đây nó từng  lính, học   ít thứ. Bây giờ còn là đội trưởng trong đội kỹ thuật của đại đội chúng , nên   nhiều kỹ năng sinh tồn. Sau  nhất định sẽ  tiền đồ."
Nói đến đây, bà nội Kỷ bỗng nhiên bật , giọng điệu tràn đầy mong chờ:
"Bà già  chỉ mong sớm  bế chắt thôi! Không   sống  đến lúc đó  nữa..."
Vương Ngọc Thanh  ,  khỏi cảm thấy  hổ, chỉ   trừ.
Bát tự còn  định,  mà bà nội Kỷ  nghĩ đến chuyện cô sinh con. Chưa kể, bản  cô   sinh   còn  rõ, huống chi Kỷ Học Ninh cũng  chắc  nghĩ đến chuyện .
Cô vội tìm cớ đánh trống lảng, ánh mắt lướt qua góc nhà chính, chợt  thấy một cây cần câu cùng với một bộ dụng cụ câu cá đơn sơ.
Tuy thô ráp nhưng  thể nhận , tất cả đều là vật dụng tự chế từ nguyên liệu sẵn  trong nhà.
Cô khẽ nhếch môi, trong lòng   ý tưởng.
Nếu chỉ cần đào một ít giun  mồi, thì  thể thử  câu cá.
Trước đây, cô vốn  thích câu cá. Kỹ thuật  tệ, kiên nhẫn  , nên lúc nào cũng  cá mang về.
Dọc đường từ nhà họ Vương đến đây, cô  để ý thấy   nhiều suối nhỏ, sông ngòi. Nước trong vắt,   nhiều cá tôm, cá chạch sinh sống.
Những thứ    là thực phẩm tự nhiên, hương vị chắc chắn tươi ngon hơn hẳn.
Thời đại ,      ăn cá, mà là vì cách chế biến  phù hợp.
Cá  thể ăn sống, để nguội   mùi tanh. Dầu muối tương dấm đều thiếu thốn, nấu  khéo thì ăn còn chẳng ngon bằng hái rau dại.
Hơn nữa,   đều  lao động chân tay vất vả suốt cả ngày, thời gian và sức lực  mà  câu cá.
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/35.html.]
Ngoại trừ lũ trẻ con hiếu động, thích chạy  bờ sông nghịch nước, thì  ít ai  hứng thú với chuyện .
Vương Ngọc Thanh vì chuyện  mà cố ý mua muối, tương, giấm, bột ngọt. Tuy   vé mua dầu ăn, nhưng  đầy đủ gia vị thì món cá cũng  đến nỗi khó nuốt.
Cô cầm cần câu,  đến tìm bà nội Kỷ xin một chiếc túi lưới và một thùng nước,  đó dẫn Kỷ Mai Mai đến con sông nhỏ ngay  cửa thôn.
Vừa đến bờ sông, Kỷ Mai Mai liền chớp chớp mắt, :
"Mẹ ơi,  cả  cá con ăn  nổi . Lần  ba nấu cá, mùi vị còn khó ăn hơn cả cám."
Vương Ngọc Thanh  đàn cá nhỏ bơi lội trong làn nước trong vắt, trông cực kỳ đáng yêu.  nghĩ đến lúc chúng trưởng thành   nấu lên, cô   nhịn  nuốt nước miếng.
"Tối nay  sẽ  cho con ăn, đảm bảo ngon!"
Cô vẫn  quen xưng "", trong lòng  chút  hổ.
Kỷ Mai Mai tò mò hỏi:
"Mẹ  câu cá ? Anh hai con câu mãi mà   con nào hết."
Vương Ngọc Thanh tự tin gật đầu:
"Nhất định câu ."
Dòng sông  nước trong vắt,  thể  thấy rõ cá bơi lội bên . Ở thời đại , cá   tự nhiên, nhưng cũng chính vì  mà khiến nhiều   quen ăn. Dù ,  cá để ăn mà   dầu để nấu thì cũng là một vấn đề.
Cô chọn một tảng đá lớn gần mép sông  xuống, móc một đoạn giun  lưỡi câu  bắt đầu thả xuống nước.
Kỷ Mai Mai  sát bên, chăm chú quan sát,  dám lớn tiếng  chuyện sợ  cá chạy mất.
Chẳng mấy chốc, một con cá trắng mắc câu.
Kỷ Mai Mai vui sướng vỗ tay reo lên:
"Mẹ giỏi quá! Mẹ lợi hại thật đấy!"
Tiếp đó, Vương Ngọc Thanh liên tục câu  cá trích, từng con từng con một kéo lên bờ.
Hai tiếng trôi qua, trong thùng nước  đầy ắp, cô ước chừng  hơn hai mươi cân cá. Một phần là do cô  kỹ thuật , một phần cũng nhờ vận may hôm nay quá .
Kỷ Mai Mai  thùng nước đầy cá, há hốc miệng kinh ngạc, mãi   nên lời. Trong lòng bé chỉ  một suy nghĩ: Mẹ bé thật sự  giỏi!
Vương Ngọc Thanh còn  tiếp tục câu thêm một lát, nhưng lúc , bên ruộng lúa mạch gần bờ sông   nhiều xã viên bắt đầu  việc. Họ đội nón rơm, cầm liềm, hối hả cắt lúa mì.
Bất chợt, Kỷ Mai Mai  thấy  cả Kỷ Đại Minh trong đám , liền vui vẻ hô to:
"Anh cả! Mẹ con đang câu cá đấy!"