Sau , khi các trường chuyên ngành mở  tuyển sinh, cô  may mắn thi đỗ,  về thị trấn,   chồng giúp đỡ xin   kế toán trong một nhà máy cơ khí.
Năm ngoái kết hôn, cuộc sống của cô  vô cùng sung túc. Thỉnh thoảng, cô  còn gửi tiền trợ cấp về nhà, khiến  ruột – Lâm Tuyết Mai – càng thêm cưng chiều. Bà  thường  tít mắt  rằng:
"Kim Phượng Hoàng nhà  cuối cùng cũng bay  khỏi tổ!"
Vương Ngọc Lan từ đó tự thấy   địa vị ngang hàng với ,  nguyên chủ thế nào, cô  cũng đối xử y hệt như .
Lần  trở về, ngoài miệng  là thăm nhà, nhưng thực chất là  dưỡng thai, tiện thể chờ ngày sinh con.
Trước , nguyên chủ  khác gì nha  của cô ,  chỉ hầu hạ từng miếng ăn giấc ngủ, còn chăm sóc con của cô , ngay cả chuyện  tã, dọn phân dọn nước tiểu cũng  hết.
Thế nhưng, cuối cùng vẫn  ghét bỏ là kẻ thất học,   phép tự xưng là "dì hai" của đứa bé.
 lúc , hai đứa trẻ một trai một gái cầm theo một nắm đậu phộng chạy . Chúng là long phượng thai sinh ngay  khi chính sách kế hoạch hóa gia đình  ban hành năm 1971, vì thế mà đặc biệt  yêu chiều.
Vương Ngọc Quyên cũng là con gái, nhưng vì sinh đôi với con trai bảo bối của Lâm Tuyết Mai – Vương Ngọc Bảo – nên vẫn  sủng ái  kém gì em trai.
Hai đứa nhỏ hống hách ném đậu phộng xuống giường, hò hét:
"Ngốc Nhị, lột đậu phộng cho !"
"Của  nữa!  cũng  lột!"
Vương Ngọc Thanh liếc mắt  bọn họ, giọng điệu châm chọc:
"Cả nhà các  đều   tay ?"
Vừa dứt lời, cả căn phòng bỗng im bặt.
Vương Ngọc Yến lập tức kéo tay Vương Ngọc Lan, giọng điệu như đang mách tội:
"Chị cả! Ngốc Nhị   cả nhà chúng    tay kìa!"
Sắc mặt Vương Ngọc Lan lập tức trầm xuống. Cô   Vương Ngọc Thanh bằng ánh mắt đầy uy quyền, giống như nữ chủ nhân đang giáo huấn nha :
"Cô dám  như ,  tin  vả miệng cô ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/4.html.]
Vương Ngọc Thanh siết chặt nắm tay, kiềm chế xúc động  tát cho đối phương mấy cái.  bây giờ   lúc.
Dù  trong nhà , một  cô  thể đấu  cả sáu . Muốn rời khỏi đây, cô  nhẫn nhịn.
 nhẫn nhịn   nghĩa là khuất phục!
Cô nở một nụ  đầy trào phúng, thong thả hỏi :
"Chị cả, ở nhà chồng cũng lợi hại như  ?"
Dù bề ngoài tỏ  thanh cao, kiêu ngạo, nhưng cuộc sống của Vương Ngọc Lan ở nhà chồng  chẳng dễ dàng gì. Cô  thường xuyên   chồng và chị dâu chèn ép,  ngày nào  yên . Dù giữ chức kế toán, nhưng cũng nhờ  sự giúp đỡ của chồng mới   vị trí , mà lương thì  thấp hơn chồng một bậc.
So với chị dâu  –   cha  là cán bộ kỳ cựu, thì xuất  từ một gia đình công nhân viên chức như cô  chẳng đáng là gì.
Mỗi  hàng xóm vô tình nhắc đến chuyện , Vương Ngọc Lan  tức đến phát run, gan như  nổ tung. Chỉ cần  ai lỡ miệng hỏi han một câu, cô  liền  cảm giác  băm vằm cả thế giới.
Giữa lúc  khí trong phòng đang căng thẳng, một giọng quát chói tai  vang lên ngoài cửa:
"Làm gì ! Làm gì ! Còn  ì  giường  chịu dậy là thế nào?"
Lâm Tuyết Mai hùng hổ lao  phòng, giọng  đinh tai nhức óc:
"Không  tao  chị cả mày về nhà ? Chị   ăn trứng ốp la! Đồ đạc của chị  còn để ở phòng chính, mày còn  mau  dọn  phòng cho chị?"
Vương Ngọc Yến lập tức chớp lấy cơ hội, nhanh nhảu cáo trạng:
Mộng Vân Thường
"Mẹ ơi,   chị  còn dám hỏi chị cả ở nhà chồng cũng lợi hại lắm ? Mẹ xem, chị cả tức đến run   kìa!"
Vương Ngọc Lan: "..."
Nghe , Lâm Tuyết Mai thoáng  sắc mặt Vương Ngọc Lan, lập tức cảm thấy con gái lớn của  quả thực   chọc tức đến mức khó chịu. Bà   cần suy nghĩ nhiều, thuận tay chộp lấy một cây củi khô dựng ở góc tường, xông tới giơ lên định quật xuống:
"Mày là đồ lười biếng, ăn   , ngày nào cũng gây chuyện  loạn cả nhà! Xem tao  đánh c.h.ế.t mày !"
  , khác với những  , Vương Ngọc Thanh  còn co rúm   chịu đòn nữa. Cô linh hoạt né sang một bên,  đó bật  xuống giường, mạnh mẽ đẩy Lâm Tuyết Mai một cái.
"Ối!"
Lâm Tuyết Mai  kịp phòng ,  đẩy ngã nhào xuống đất. Bà  sững sờ, nhất thời  chút  tin  mắt .