Lăn qua lộn  một hồi, cô quyết định tận dụng khả năng tiên tri của  để kiếm chút tiền. Một là để tiêu xài, hai là giúp đỡ bà Kỷ và mấy đứa trẻ.
Dù  cô cũng là  của tương lai, kiến thức đầy bụng, chỉ là thời đại   nhiều hạn chế. Trước mắt,  lẽ cô nên bắt đầu bằng việc bày sạp buôn bán.
Còn bán gì… để mai tính tiếp!
Vương Ngọc Thanh nhắm mắt ngủ, nhưng nửa đêm vẫn lờ mờ  thấy tiếng leng keng ngoài cửa. Đến sáng sớm, khi trời còn tờ mờ, cô   Kỷ Học Ninh gọi dậy.
Vốn ngủ  quen chỗ,   kịp ngon giấc,  mới sáng sớm   tiếng gõ cửa  tỉnh, cơn cáu kỉnh khi thức dậy của cô bùng lên. Cô vội vã mặc quần áo, sắc mặt khó chịu, mở cửa  trừng mắt  :
"Bị bệnh ? Gõ cái gì mà gõ?"
Lúc  chắc chỉ mới  sáu giờ sáng, khi   cô còn chẳng dậy sớm thế , giờ   dựng dậy,   thể  bực ?
Kỷ Học Ninh như một gã ngốc to xác  đờ  ở cửa. Hắn  ngờ rằng  phụ nữ hôm qua còn dịu dàng dễ gần, sáng nay  hung dữ như .
Hắn cẩn thận nghĩ  xem    gì chọc giận cô .  rõ ràng là  ! Vậy rốt cuộc   ? Đường đường là một đấng nam nhi cao chín thước,  thể vô cớ  phụ nữ mắng chứ? Cô còn bảo   bệnh nữa! Hắn khỏe mạnh thế ,  bệnh chỗ nào chứ?
Kỷ Học Ninh còn đang suy nghĩ thì Vương Ngọc Thanh  đẩy  sang một bên, cầm cốc sứ và bàn chải đánh răng   bếp múc nước.
Thôi  , đợi cô  đánh răng xong   chuyện  .
Hắn  đó chờ, thấy cô đánh răng,   rửa mặt, tiếp đó chỉnh sửa tóc tai. Đến khi cô gần như  sẵn sàng,  mới định mở miệng thì Vương Ngọc Thanh bất ngờ  sang, mỉm :
Mộng Vân Thường
"Xin , mới ngủ dậy nên   khó chịu."
Nụ  của cô khiến Kỷ Học Ninh  chút bối rối. Hắn mất vài giây mới đáp , giọng trầm xuống:
"Không ,    sẽ  gõ cửa như  nữa, là  của ."
Vương Ngọc Thanh   một lúc, phát hiện nét mặt  dường như ôn hòa hơn hôm qua một chút.
Kỷ Học Ninh  cô  chằm chằm thì  mất tự nhiên,  nhanh chóng lấy  vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, giọng nghiêm túc:
"Ngày thường em  thể ngủ thêm, nhưng hôm nay  đến trụ sở lữ đoàn đăng ký với chủ nhiệm. Sau  em  thể   kiếm công điểm cùng  ."
Hắn  dậy sớm để tìm đội trưởng đội sản xuất, nhờ giúp đỡ đăng ký.  đội trưởng bảo   tự lên trụ sở tìm chủ nhiệm, ông  quyết định  chuyện .
Sau khi  , vợ của đội trưởng, Hướng Mỹ Phượng, nhỏ giọng hỏi chồng:
"Cậu   ý gì ? Cô vợ  cưới    ở hẳn nhà   ? Chưa kết hôn mà  thế ,    quá ? Trái với thuần phong mỹ tục !"
Đội trưởng Trịnh Viễn Hàng  húp ngụm cháo loãng,  trừng mắt  bà:
"Bà bớt tò mò !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/42.html.]
Nói , ông nghiêm mặt cảnh cáo:
"Chuyện nhà  , đừng  mà  nhiều chuyện lung tung. Bà là vợ đội trưởng đội sản xuất,  năng cho cẩn thận !"
Hướng Mỹ Phượng  vui, bĩu môi:
"   với ai , cũng   chuyện gì lớn! Cái chức đội trưởng đội sản xuất nhỏ xíu mà ông  vẻ ghê!"
—
Sở chỉ huy lữ đoàn  ngay cạnh kho lương của đội sản xuất Ngưu Thỉ Loan,  bộ chỉ mất mười mấy phút.
Vương Ngọc Thanh    ngáp dài, lờ đờ bước theo  Kỷ Học Ninh. Đột nhiên  dừng , cô  kịp phản ứng, giẫm ngay lên gót chân .
Cơn buồn ngủ lập tức bay sạch.
Kỷ Học Ninh mặt  đổi sắc, mắt  về con đường núi phía , giọng bình thản:
"Chúng   vòng qua ,  thể  gai mây."
Vương Ngọc Thanh dụi mắt,  hiểu:
"Vòng qua  gì? Đường tắt ?"
Thực   vòng sẽ mất thêm ít nhất hai mươi phút. Hắn lo nếu  qua cửa nhà dân,   sẽ đàm tiếu chuyện của cô.
Vương Ngọc Thanh lắc đầu, kiên quyết:
"Không cần,  đường núi  gì,  lười lắm,    xa!"
Kỷ Học Ninh nhíu mày, vẫn  chút lo lắng:
"Thật sự   qua cửa nhà họ ?"
Vương Ngọc Thanh dứt khoát bước lên , giọng điệu dửng dưng:
"Đi thôi!    gì khuất tất  mà  sợ? Đi vòng   cũng      thôi.   sợ,  là đàn ông con trai thì sợ cái gì?"
Kỷ Học Ninh im lặng, sắc mặt  sa sầm. Hắn bước theo , ánh mắt dán  bóng lưng gầy nhưng đầy kiên cường của cô.
Cô gái ... tính tình thật nóng nảy, chẳng khác gì một trái ớt cay xé lưỡi.
 mà, cũng thật thú vị.
Dưới bầu trời xanh ngắt, đội sản xuất Ngưu Thỉ Loan  yên bình giữa vùng quê rộng lớn. Trụ sở của đội đặt ngay đầu làng, xung quanh là những cánh đồng lúa bát ngát, thấp thoáng bóng dáng những  nông dân đang cặm cụi  việc.
Trên đường , Vương Ngọc Thanh  khỏi cảm nhận  những ánh mắt tò mò đang đổ dồn về phía . Người    cửa nhà,    bàn tán,   chỉ trỏ,  kẻ thì thào với  nhà. Cô  thấy, nhưng tạm thời  để tâm. Chỉ cần họ   lời quá đáng, cô sẽ mặc kệ. Bước chân cô nhẹ nhàng mà phấn chấn, lâu lâu  ngước  cảnh vật xung quanh, tận hưởng  khí trong lành của làng quê.