Còn chai dầu nữa, chắc hẳn cũng là vì hôm qua cô than thở rằng nếu thêm dầu thì cá nướng sẽ ngon hơn.
Trong lòng cô chợt thấy ấm áp. Người đàn ông thoạt vẻ thô kệch, lạnh lùng, nhưng thực dịu dàng và chu đáo.
Cô cong môi, nở nụ thật tươi:
"Cảm ơn . Anh đúng là chu đáo."
Người đàn ông còn điềm tĩnh vững vàng, bỗng chốc hai tai đỏ bừng. Hắn vội đưa tay định cầm đũa, nhưng lóng ngóng rơi xuống đất.
Vương Ngọc Thanh chớp chớp mắt, Kỷ Học Ninh đầy tò mò:
"Sao thế? Sao mặt đỏ ?"
Người đàn ông cao lớn, dáng rắn rỏi, mà chỉ một câu của cô khiến đỏ mặt như ?
Kỷ Học Ninh bối rối, cầm đũa lên nhưng gì, đành vội vàng bưng bát cháo ngô lên húp một ngụm.
Mộng Vân Thường
ngay đó, nhíu mày. Cháo ngô... nguội ngắt thế ? Hắn gắp một miếng ngô thử ăn, cũng vẫn nguội. Rõ ràng nãy cô còn ở trong bếp hâm nóng mà?
Vương Ngọc Thanh thấy vẻ chần chừ, liền nghiêng đầu hỏi:
"Sao thế? Không ngon ? Cháo là nấu đấy, nghĩ cả ngày vất vả, nên nấu thêm cho ..."
Cô tươi đầy tự hào:
"Bà nội bảo nấu ngon lắm! mới nấu đầu..." Cô suýt nữa thì lỡ miệng hai chữ cuối.
Nói xong, cô đưa mu bàn tay lên thổi phù phù, nhăn mặt than thở:
"Chỉ điều nhóm lửa khó, hâm nóng mà bỏng tay một chút."
Kỷ Học Ninh lập tức đặt đũa xuống, ánh mắt lo lắng:
"Có nghiêm trọng ?"
Hắn mu bàn tay cô, thấy đỏ.
Vương Ngọc Thanh lắc đầu, giọng nhẹ nhàng:
"Bỏng nhẹ thôi, ."
Cô chằm chằm:
"Mà rốt cuộc là ngon thật ?"
Kỷ Học Ninh bát cháo mặt, tuy nguội nhưng cũng đến nỗi ăn . Hắn cúi đầu húp thêm vài miếng, gật đầu:
"Ừm, ngon."
Thực , mùa ăn nguội cũng chẳng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/49.html.]
Khi hâm nóng, Vương Ngọc Thanh đổ nước nồi đặt bát cháo bên trong hấp cách thủy, nhưng cô ngờ bát bên ngoài thì nóng mà bên trong vẫn nguội.
Cô để ý nữa, chỉ đĩa cá nướng, cải thảo và hẹ bên cạnh, hào hứng khoe:
"Ăn thử cái , nướng đấy! Chắc ăn kiểu bao giờ ! Vừa giòn thơm."
Kỷ Học Ninh thích ăn cay, nhưng cô vui vẻ như , cũng gắp thử một miếng. Chưa bao lâu, cay đến nỗi mắt đỏ hoe, đầu lưỡi tê rần.
Vương Ngọc Thanh thì thích ăn cay. Nhìn cố gắng chịu đựng để ăn đồ cô , cô khỏi đắc ý, cảm thấy bản thật lợi hại. Đến thời đại mà vẫn thể những món ngon thế , đúng là gì thể khó cô!
Kỷ Học Ninh uống liền mấy ngụm nước, giọng vẫn chút khàn khàn:
"Ngon lắm."
Vương Ngọc Thanh tít mắt.
Cô bỗng liếc sang cái chậu bàn, tò mò hỏi:
"Cái chậu mua ? Còn dầu nữa, lấy ở thế? Không phiếu dầu thì mua , mà mua cũng cửa hàng cung ứng của xã."
Kỷ Học Ninh nghĩ một lát trả lời:
"Lưu Hỏa đưa cho . Trước đây mượn phiếu lương thực và tiền của mà trả, gặp , trả luôn cả tiền và dầu."
Nghe đến cái tên , nụ môi Vương Ngọc Thanh khựng .
Lưu Hỏa... chẳng chính là ngoại tình với Lâm Ngọc Yến ? Đó là " em " của Kỷ Học Ninh ư?
Trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác khó chịu. Cô nhắc nhở đừng quá cận với , nhưng lúc mà thì vẻ thích hợp. Dù , mới trả nợ .
Sau bữa cơm, Kỷ Học Ninh tự dọn bát đũa bếp uống ừng ực mấy ca nước để xua vị cay, nhưng trong lòng cảm thấy hài lòng với cô vợ mới cưới.
Hắn nhớ lời khi mất từng với :
"Sau lớn lên, tìm một cô vợ nấu ăn ngon."
Ăn xong, cũng ngủ ngay mà ngoài sân, bắt đầu cưa cọc gỗ, lấy thước đo, giấy nhám việc. Mãi đến hơn hai tiếng mới ngủ.
Lúc Kỷ Đại Minh ngoài, thấy cha vẫn còn bận rộn, mắt cay cay. Cậu bước đến gần, gọi khẽ:
"Ba, ba ngủ ?"
Kỷ Học Ninh con trai, trầm giọng đáp:
"Chủ nhật , con giúp ba mang cái ghế đẩu chợ huyện bán nhé. Ba thời gian ."
Kỷ Đại Minh lập tức gật đầu, đó ngập ngừng, cúi đầu ngượng ngùng nhỏ:
"Ba... con thích lắm. Còn ba thì ? Ba thích ?"
Kỷ Học Ninh: "..."
Mới mấy ngày mà thích cái gì? mà, cũng hiểu tại mặt đỏ lên, ho khan vài tiếng: "Mau nhà ngủ , cần con giúp."